Mu bàn chân duỗi về phía Hoắc Hàn Yên bên kia đột nhiên truyền đến đau nhức, đau đến nỗi hắn thiếu cút nữa là nhảy dựng lên. - Đường công tử, lời này của huynh chính là coi tướng gia là người ngoài rồi, hi, sau này cũng phải đổi lại gọi ta là di nương.
Lý Đằng Giao ở một bên cúi thấp đầu, má ngọc đỏ bừng khó nén được sự vui s
Ánh mắt u oán ẩn chứa sự ghen tị của Hoắc Hàn Yên khiến cho Đường Tiểu Đông trong nhất thời ngổn ngang cảm xúc.
Vương gia phú khả địch quốc, thế lực khổng lồ, căn bản hiện tại hắn không thể đối kháng, Vương Ngạo Phong chơi chiêu làm cho hắn không thể không theo.
Biết rõ sau này tất là bị nhận là thuộc phe Lý Lâm Phủ, nhưng đó là không còn cách nào khác, vừa rồi nghĩ rằng Lý Lâm Phủ bất mãn là bởi vì hắn không muốn chuyển vào tướng phủ, ai ngờ lại là một chuyện khác.
Lời nói của Hàn Yên đã hoàn toàn biểu lộ Lý Đằng Giao quả thật coi trọng hắn, hơn nữa biểu tình của Lý Lâm Phủ tựa hồ cũng rất vừa ý.
Đều nói nhạc mẫu nhìn nữ tế, càng nhìn càng thích, ánh mắt của Lý Lâm Phủ nhìn hắn, hoàn toàn là thuộc dạng đánh giá nữ tế tương lai, làm hắn càng đứng ngồi không yên.
Tình yêu, có loại tình yêu chạy việt dã, cũng có loại vừa thấy đã yêu của tình yêu sét đánh, tại sao tuyển nữ tế cũng có loại nhất kiến chung tình chứ?
Đường Tiểu Đông theo thói quen xoa nắn hai gò má, lời nói và diễn cảm của Lý Đằng Giao đã rõ ràng biểu hiện ra ngoài, tuy rằng cô nàng này rất đoan chính, bất quá bản thân đối với nàng chỉ là có chút hảo cảm, còn chưa đến độ gọi là yêu, tình một đêm thì có lẽ
không sai biệt lắm.
Bất quá nàng là cục cưng cục vàng mà Lý Lâm Phủ thương yêu nhất, muốn thoát được e rằng rất phiền toái, chuyện này quả thật phi thường đau đầu.
Vẻ u oán ẩn hiện lòng ghen tuông của Hoắc Hàn Yên làm cho hắn vừa vui lại vừa hổ thẹn.
Vui mừng chính là trong lòng của nàng đã hoàn toàn tiếp nhận bản thân hắn, mà nàng bây giờ thì giống như một con chim mất đi tự do, đang đợi hắn mở lồng giam giải cứu, thế nhưng bản thân lúc này lại bất lực, không khỏi làm hắn vô cùng áy náy. - Hiền chất à, di nương của ngươi nói không sai, sau này cứ coi đây là nhà mình, phải thường xuyên đến chơi với Đằng Giao, nha đầu kia cả ngày gây chuyện, hại ta lúc nào cũng lo lắng, còn lo rằng tương lai không gả nó đi đâu được... - Cha...
Lý Đằng Giao mặt ngọc đỏ lên, vẻ mặt bẽn lẽn, ngượng ngùng động lòng người, diễn cảm thục nữ khó gặp.
Bữa ăn này kéo dài tới nửa đêm, Đường Tiểu Đông đã ngà ngà say đến tám chín phần mới tan tiệc, Lý Lâm Phủ thì bị hắn chuốc cho ngã gục, được thị nữ đỡ vào trong phòng.
Hoắc Hàn Yên cùng Lý Đằng Giao uống một chút, nhưng mặt đẹp cũng đỏ bừng, mị nhãn mê ly, đặc biệt mê người.
Đường Tiểu Đông say ngà ngà đứng cũng không vững, Lý Đằng Giao và một thị nữa giúp đỡn hắn lên xe, Hoắc Hàn Yên thì mang theo chiếc hài của hắn đi ở phía sau. - Ai, say đến ngay cả giày cũng rớt...
Lý Đằng Giao không khỏi oán trách, Hoắc Hàn Yên đưa chiếc giày mà Đường Tiểu Đông cởi ra cho Lý Đằng Giao xong liền xoay người trở về phòng.
Trong đại sảnh Túy Tiên Lâu, Lôi Mị, Kha Vân Tiên cùng Đường Điềm đang ngồi ngay ngắn, chứng kiến Lý Đằng Giao đỡ Đường Tiểu Đông say bét nhè đi vào, tam nữ đều lộ ra biểu cảm cổ quái.
Kha Vân Tiên cùng Đường Điềm dìu Đường Tiểu Đông lên lầu, Lôi Mị sau khi đưa tiễn khách nhân, đóng đại môn, mị nhãn nhìn chằm chằm Tần Thiên Bảo cũng có vài phần say ngà ngà.
Tần Thiên Bảo sợ tới mức tỉnh hẳn, rụt đầu lại chậm chạp nói: - Ách, Mị tỷ chuyện này không liên quan đến ta... - Ta muốn biết toàn bộ, toàn bộ chi tiết những gì đã xảy ra.
Tần Thiên Bảo rên rỉ một tiếng, hắn cảm giác bản thân giống như một con chuột, trước mặt con mèo kẻ thù một mất một còn, căn bản không thể giở ra chiêu số gì.
Nghe xong lời giải thích của hắn, Lôi Mị nhíu mày nói: - Vì sao lại cương nhau ồn ào đến như vậy?
Vẻ mặt của nàng còn chưa tin tưởng Vương Ngạo Phong lại làm ra chuyện như vậy.
Tần Thiên Bảo xoa xoa tay cười khổ nói: - Mị tỷ, đây đã không phải là vấn đề cương hay không cương, mà là hận thù không thể hóa giải.