Lý Lâm Phủ cười ha ha, kéo cánh tay hắn đi vào bên trong. - Đường đại nhân cuối cùng đã chịu đến đây, ha ha.
Đường Tiểu Đông làm ra bộ dáng nhận lỗi nói: - Hôm nay mới đến bái kiến tướng gia, kính xin tướng gia thứ tội.
Lý Lâm Phủ mỉm cười nói: - Ngươi đã tới rồi thì tội tình gì nữa? Ngươi nhiều lần cứu Hàn Yên, bản tướng còn chưa có tự mình gặp mặt cám ơn, ha ha. - Không dám, không dám.
Lý Lâm Phủ vỗ bờ vai của hắn nói: - Đường đại nhân này, Đồng Cương luôn luôn tán dương ngươi trước mặt bổn tương, hơn nữa những hoạt động của ngươi bổn tướng đều có nghe qua, nhân tài như thế, bổn tướng há lại không trọng dụng chứ? Ha ha. - Đa tạ tướng gia tài bồi.
Đường Tiểu Đông khom mình hành lễ.
Mụ nội nó, lão tử hôm nay trở thành vua vuốt mông ngựa rồi.
Hắn quy củ ngồi ở một bên. - Cha, có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?
Ngoài cửa truyền tới thanh âm tò mò của một cô gái, làn gió thơm xộc thẳng vào mũi, một hồng y thiếu nữ xinh đẹp đã xuất hiện trước mặt. - Nguyên lai là huynh.
Đường Tiểu Đông vội vàng đứng lên hành lễ. - Tham kiến Lý tiểu thư!
Hồng y thiếu nữ chính là nữ nhi Lý Đằng Giao của Lý Lâm Phủ, nàng hưng phấn lắc lắc cánh tay của Lý Lâm Phủ nói: - Cha, huynh ấy chính là Đường đại tài tử mà con đã nói tới.
Lý Lâm Phủ cười ha ha nói: - Cha biết, cha biết.
Một câu Đường đại tài tử kia của Lý Đằng Giao làm cho Đường Tiểu Đông xấu hổ không thôi. - Ai, Đường đại tài tử, hôm nay huynh nhất định phải làm cho bản cô nương một bài thơ.
Lý Đằng Giao mỉm cười nhìn hắn, sự sùng bái ái mộ viết hết lên trên mặt.
Kháo, Mị nhi bảo hắn một ngày làm một bài thơ, cô nàng này vừa mới thấy mặt liền bảo làm thơ, lão tử chỉ có một bụng phân đây này.
Đường Tiểu Đông nhún nhún vai, hai tay chà xát, tỏ vẻ làm không được.
Lý Đằng Giao ngẩn ngơ, mặt đẹp chợt hồng. - Đông ca ca, động tác này thật đẹp quá.
Tiếng Đông ca ca thân thiết kia làm cho trong lòng Đường Tiểu Đông đột nhiên nhảy dựng.
Lý Lâm Phủ cười ha ha nói: - Đường đại nhân, bảo bối nữ nhi của ta đây dường như rất thích ngươi đó.
Lý Đằng Giao hai tay chống nạnh, cau cái mũi nhỏ nói: - Cha, không được sao? Con rất thích Đông ca ca. - Được được được, tại sao lại không được, chỉ cần Lý Đằng Giao nhà ta thích, cho dù là mặt trời mặt trăng cha cũng hái xuống cho con, ha ha.
Lý Lâm Phủ cười rất vui vẻ, híp mắt đánh giá Đường Tiểu Đông từ trên xuống dưới, giống như nhặt được trân bảo hiếm thấy vậy.
Tuy Lý Lâm Phủ là một đời gian tướng, nhưng đối với nữ nhi của mình thì yêu thương hết mực, cơ hồ là cầu được ước thấy, thậm chí không hề can thiệp đến việc nàng theo đuổi hạnh phúc chung thân của mình, nam nhân mà nữ nhi yêu quý của mình nhìn trúng, không một ai có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Đường Tiểu Đông cảm thấy như đang ngồi trên bàn chông, cả người không được tự nhiên.
Hạ nhân mang lên mâm rượu, ngồi bồi chỉ có cha con Lý Lâm Phủ, Tần Thiên Bảo thì được an bài chiêu đãi ở một chỗ khác, làm cho Đường Tiểu Đông được sủng ái mà
Lý Đằng Giao chỉ ăn qua loa, còn lại đều là mở to đôi ẩn chứa tình cảm dạt dào chăm chú nhìn Đường Tiểu Đông, làm hắn càng đứng ngồi không yên, ăn sơn trân mỹ vị đều vô cùng mất tự nhiên, ngay cả Lý Lâm Phủ nhìn hắn cũng hoàn toàn khác xa ban đầu, tựa hồ chỉ cần là người mà nữ nhi hắn thích thì hắn cũng thích.