Trên lầu Đường Tiểu Đông nghe rõ ràng hết thảy, ánh mắt mừng rỡ đến híp lại, trong lòng vô cùng sảng khoái ôm lấy Kha Vân Tiên sờ khắp toàn thân.
Kha Vân Tiên khuôn mặt đỏ bừng chặn lại ma thủ làm nàng vừa yêu vừa sợ kia van xin: - Chàng... Điên rồi... Thanh thiên bạch nhật mà...
Đường Tiểu Đông ha ha cười nói: - Vì cái gì nhất định phải buổi tối mới được? Khi đến hứng tự nhiên phải cái đó
Kha Vân Tiên giãy dụa khỏi sự ôm ấp của hắn, lẩn ra rất xa, sửa sang lại xiêm y xốc xếch, trao cho hắn một cái nhìn quyến rũ sau đó mới xuống lầu.
Khi ăn điểm tâm, Lôi Mị đã dùng qua bữa sáng ngồi ở một bên, liếc nhìn hắn không chớp mắt.
Chẳng lẽ ta biến thành đẹp trai sao? Hay trên mặt có dính cái gì?
Đường Tiểu Đông sờ sờ mặt, hai má vẫn rất thô, cùng không sờ thấy cái gì, khó hiểu hỏi: - Mị nhi, nhìn cái gì? Không phải là hôm nay mới nhận thức ta?
Lôi Mị ửng đỏ má ngọc. - Nhìn huynh lúc nào có linh cảm rồi làm cho ta một bài thơ.
Đường Tiểu Đông buông bát đũa xuống, giang rộng hai tay. - Linh cảm hả, có đó, chính là muốn ôm nàng. - Đáng ghét, như thế nào lại nghĩ đến chuyện đó nữa chứ?
Má ngọc hồng lên giống như hoa nở mùa xuân, Lôi Mị nhẹ giọng phun ra một tiếng rồi chạy như bay lên lầu.
Thẹn thùng cái con thạch sùng, vì sao nhất định phải đợi đến khi động phòng hoa chúc mới bằng lòng chứ?
Húp hết cháo loãng trong bếp, Kha Vân Tiên nhanh nhẹn dọn dẹp tiến vào phòng bếp rửa sạch.
Đường Tiểu Đông xoa hai gò má, chờ cùng Ngọc Nhược Ngọc hợp tác thành công nhận được khoản tiền đầu tiên, nhất định phải mua mấy nha hoàn hầu hạ cho Tiên nhi, đường đường phu nhân của Đường đại tổng tài, bên người không có nha hoàn hầu hạ, chẳng phải là rất mất mặt sao?
Lôi Mị thì không nhất định, Lôi gia có tiền có thế, thiên kim đại tiểu thư như nàng, bên người há lại không có nha hoàn hầu hạ được? Chỉ bất quá là ra ngoài chơi không mang theo mà thôi.
Phỏng chừng Ngọc Nhược Vân còn đang do dự không quyết, phải để nàng cân nhắc cho kỹ, việc này không gấp được.
Trung Hoa đường bên kia có Chu Bất Vi và Tần Thiên Bảo trông nom, hẳn là không có vấn đề gì, các nhà nằm trong giai đoạn dỡ bỏ cũng có thủ hạ trông coi, hiện tại dường như không có chuyện gì để làm.
Dù sao hiện tại không có chuyện gì để làm, chẳng thà đi thăm Đường Nhu, nghe một chút nàng àn tấu vài khúc ca, thuận tiện chấm mút, dù sao đôi bên đã tỏ rõ tâm ý, chấm mút cũng thuộc dạng mưa dầm thấm đất, không biết vị cô nương siêu cấp đại thục nữ này sẽ có phản ứng thế nào? Ha h
Đang muốn xuất môn, Địch Diễm đột nhiên tới chơi, Đường Tiểu Đông đành phải đón khách, hôm qua tụ họp ở biệt viện Phượng Minh, trong lòng đối với nam nhân xấu xí này rất có hảo cảm.
Lôi Mị vừa vặn xuống lầu, mỉm cười khẽ chào: - Địch công tử hôm nay rảnh rỗi tới chơi?
Địch Diễm ôm quyền hoàn lễ, cười toe toét nói: - Đúng a, hôm qua cùng Đường công tử mới quen như đã thân, hôm nay đặc biệt đến tiếp, ha ha.
Lôi Mị mỉm cười nói: - Hôm nay tính dẫn chàng đi dạo chơi nơi nào? Cũng không thể quá muộn a.
Mẹ ơi, trong câu nói tự nhiên bình thường này lại che giấu huyền cơ, thậm chí còn có mùi vị xui khiến xưng tội, lão Địch không rõ nội tình, rất dễ dàng làm bại lộ.
Đường Tiểu Đông hấp háy mắt ra ám hiệu cho Địch Diễm, sau đó lấy một đầu ngón tay quệt mũi, miệng há mồm nói thầm, chỉ cần nhà ngươi giúp lão tử giấu diếm, đừng nói là một bữa, mười bữa cơm cũng OK.
Đường Tiểu Đông dựng ngón trở ngoéo một cái tỏ vẻ đồng ý, hoàn hảo là lưng quay về phía Lôi Mị, nhưng cử chỉ mờ ám này không bị phát hiện.
Địch Diễm ha ha cười nói: - Đệ muội yên tâm, chỉ là uống chút rượu mà thôi, tuyệt đối sẽ không đến những địa điểm kia.
Một tiếng đệ muội làm cho má ngọc của Lôi Mị ửng đỏ, trong lòng kinh hoảng, cúi đầu vội vàng lên lầu.
Đường Tiểu Đông nhẹ nhàng thở ra, hai người đối diện, đều lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.
Địch Diễm chớp mắt, khuôn mặt cực kỳ diễn cảm. - Đường huynh đệ, lão Hoàng đối với huynh đệ sùng bái sát đất a.
Đường Tiểu Đông cười gượng vài tiếng, hôm qua vì chinh phục Vương Liên Hương, có thể nói là dùng tới khí lực bú sữa mẹ, mệt đến ngất ngư.
Địch Diễm giơ ngón tay cái lên. - Đường huynh đệ, lão Địch ta cũng vô cùng bội phục ngươi.
Hắn xoa xoa hai tay, cười hắc hắc nói: - Nể tình huynh đệ, hãy truyền cho lão Địch ta vài ngón nghề đi, hắc hắc.
Đang nói chuyện đột nhiên ngoài cửa đến âm thanh huyên náo, đại môn bị người ta đẩy ra, hai người thủ hạ trông cửa bị hai hán tử cường tráng xách lên nhẹ như không, đặt ở góc tường nhúc nhích không được.
Nhìn trang phục của bọn hắn, áo đen thắt lưng đỏ, lưng đeo bội đao, hẳn là bộ khoái trong nha môn.
Đầu lĩnh chính là trung niên nhân thân hình cao lớn, bụng phệ lồi ra, long hình hổ bộ xông thẳng vào, ánh mắt híp lại thỉnh thoảng lóa ra lãnh mang khiếp người, nhưng vẻ tươi cười trên mặt lại làm cho người ta có cảm giác thân thiết hòa ái khó nói nên lời.
Địch Diễm giật mình, ôm quyền nói: - Cửu Thành tổng bộ Tần Bộ đầu, ngọn gió nào thổi ngài tới đây thế?
Cửu Thành tổng bộ? Vậy hắn không phải là ngũ thúc mà Tần Thiên Bảo bội phục nhất, tiếu diện quỷ bộ Tần Thì Phong sao? - A, nguyên lai Địch đại nhân cũng ở đây...
Tần Thì Phong cười ha ha, ôm quyền hoàn lễ, ánh mắt lại nhìn về Đường Tiểu Đông, không hề để Địch Diễm vào mắt.
Đường Tiểu Đông ôm quyền nói: - Tần Ngũ thúc!
Tần Thì Phong giật mình, cười ha ha, quay đầu nói với Địch Diễm: - Bổn quan đang tra án, liên quan rất rộng, Địch đại nhân có thể tránh đi không?
Địch Diễm nhíu mày, hấp háy mắt với Đường Tiểu Đông, ý bảo hắn cẩn thận, sau đó cáo từ rời đi.
Cửu Thành tổng bộ rốt cuộc là quan mấy phẩm?
Đường Tiểu Đông nhíu mày, Địch Diễm là quan văn ngũ phẩm, chức quan không lớn không nhỏ, nhưng bối cảnh chính là đệ tử của Họa Thánh Ngô Đạo Tử, Tần Thì Phong lại dám trắng trợn uy hiếp như thế, tựa hồ quyền lực nắm giữ trong tay rất lớn. - Đường hiền chất trẻ tuổi đầy hứa hẹn, tiền đồ vô lượng, ngũ thúc bội phục a.