Lôi Mị trừng mắt nhìn hắn, hai tay chống nạnh, vẻ mặt khó chịu thẩm vấn gian tình. - Lão Địch kéo ta đi dạo khắp nơi, ta cũng ngại từ chối.
Lại một lần nữa lặp lại lời nói dối, Đường Tiểu Đông vẫn là mặt không đỏ tim không nhảy.
Vào thời điểm nữ nhân ghen tuông nồng nặc nhất thừa nhận gian tình, đó là tội nặng nhất, chết còn chưa hết tội, không có chứng cớ, đánh chết cũng không nhận mới là vương đạo.
Nếu như Nhu biểu muội chịu giúp hắn tiêu hủy chứng cứ phạm tội, không có nói cho Lôi Mị, do đó hắn tuyệt không lo lắng. - Ta là bởi vì nhìn thấy nàng với Vương Ngạo Phong cho nên trong lòng tức giận, mới cố ý nắm tay Vương Liên Hương...
Lời này trái lại tương đối thành khẩn, chính vì hắn tức giận đến nổi cơn tam bành mới cố ý nắm tay Vương Liên Hương, lúc ấy mặc dù là nhằm vào Vương Ngạo Phong, nhưng ít nhiều cũng có chút tâm lý trả thù Lôi Mị. - Coi như chuyện này bỏ qu
Lôi Mị bán tín bán nghi, đột nhiên lại đổi giọng điệu chua lè hỏi: - Huynh và Nhu muội quan hệ tốt nhỉ? - Cũng là... Vừa rồi...
Đường Tiểu Đông thẳng thắn thừa nhận, biểu tình lúc đó của Nhu biểu muội đã muốn nói cho Lôi Mị biết, tiếp tục phủ nhận thì rất dở.
Lôi Mị hừ một tiếng. - Huynh thật là một tên hoa tâm.
Đường Tiểu Đông dày mặt dụ dỗ nói: - Mị nhi mới là bảo bối ta yêu thương nhất.
Đường Tiểu Đông vô cùng hùng hồn nói: - Đây là lời nói xuất phát từ tận tâm can của ta đối với Mị nhi, sao có thể nói là buồn nôn được?
Lôi Mị lườm hắn một cái, đột nhiên cảm thấy có một bàn tay vòng qua chiếc eo của mình, cả kinh nhảy qua một bên. - Muốn chết hả...
Đường Tiểu Đông cười hắc hắc nói: - Đêm khuya người ta đi ngủ hết rồi, bóng quỷ cũng không có đến một cái, sợ gì chứ, chỉ là muốn ôm nàng đi đường thôi mà. Bạn đang đọc truyện tại