Trần Huyền Lễ nghe thế cũng kinh hỷ, sùng kính không thôi.
Mặc dù hắn không được nghe hai người nói qua việc này, bất quá cũng đoán ra là vũ khí thần kỳ lợi hại giống như Thiên lý nhãn.
Nòng Sa ngư thương dài một thước, bên trong tăng cường lực đàn hồi, có tay cầm, mũi thương toàn bộ được chế tạo bằng tinh thiết, so với mũi tên quân dụng bình thường dài hơn, hơi thô, đầu súng sắc bén có răng, xuyên vào cơ thể, cho dù không chết, cũng lấy ngươi nửa cái mạng nhỏ.
Sa ngư thương được mệnh danh là Đồ Uy thương, khoảng cách bắn ra chừng hai mươi thước, mũi thương xuyên vào bia gỗ đạt tám tất, uy lực kinh người.
Bất quá đây là thí nghiệm trên mặt đất, thí nghiệm trong nước sâu, bởi vì lực cản của nước rất lớn, khoảng cách sát thương hữu hiệu nhất chỉ hơn năm thước.
Năm thước, ở đất liền chỉ là một cái chớp mắt, trong nước, khoảng cách năm thước đã đủ, chỉ cần bắn trúng địch nhân, coi như không bị mất mạng, cũng khiến cho mất đi sức chiến đấu mặc ngươi xâu xé.
Lý Hưng Chu thoải mái đến hét lên, hạ lệnh cho công tượng chiêu mộ trước tiên chế tạo một nhóm trang bị cho thủy quỷ doanh của hắn.
Đồ chơi này nhìn như đơn giản, nhưng chế tạo cực kỳ tốn công, hơn nữa thuộc loại vũ khí bí mật, nghiêm cấm lộ ra ngoài, một vài linh kiện là tách ra để tạo do người
lắp ráp.
Một ngày qua đi, Đồ Uy thương làm ra chỉ được tám chín cái, làm Lý Hưng Chu gấp đến độ nhảy lên nhảy xuống nhưng không thể làm gì.
Kiên nhẫn chờ đợi năm ngày, gom đủ bốn mươi khẩu Đồ Uy thương, Lý Hưng Chu gấp gáp hạ lệnh thủy sư giương buồm xuất phát, mục tiêu Thiên Phong Đảo.
Hắn cũng không phải vì thất bại trước thủy quỷ Uy khấu mấy ngày trước mà tức giận nóng lòng rửa nhục, mà là muốn thử xem uy lực của Đồ Uy thương, còn có Thiên lý nhãn, làm trên dưới toàn thân hắn ngứa ngáy khó chịu.
Nhưng Đường Tiểu Đông và Trần Huyền Lễ lại kiên quyết phản đối, Đồ Uy thương là vũ khí bí mật, không cần thiết bại lộ sớm, đến thời khắc quyết chiến đột nhiên dùng tới, càng có thể chấn nhiếp Uy khấu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại