Thái Tộc thấy thế kêu to lên hoảng sợ, Tần Tiêu hỏi:
- Vì sao lại kinh hoảng?
Một người trong đó nói:
- Đại nhân, yêu khí! Đây là yêu khí ah! Gần đây nửa năm này, thường thường có loại hắc khí này bay tới, về sau trong làng của chúng ta mà bắt đầu có người trúng độc chết!
Tần Tiêu nhíu mày nhìn tàng hắc khí kia chậm rãi đáp xuống rừng cây này, thời gian dần trôi qua không thấy bóng dáng nữa, nhưng ẩn ẩn ngửi thấy mùi vị than cốc và khí tức kim loại sặc miệng gay mũi.
Trong lòng Tần Tiêu sáng ngời, hắn bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Ta nghĩ, ta biết đại khái vì sao trong suối nước trên núi này đã có đồng độc rồi.
Tần Tiêu nói:
- Trong sương mù màu đen vừa rồi có rất nhiều đồng độc, chúng bay tới phụ cận nơi này, ở đây địa hình tương đối cao hơn nữa nhiều. Vì vậy, khói đen liền rơi xuống trên sườn núi cũng bị cây cối trên núi hấp thụ. Một khi gặp trời mưa, đồng độc liền theo mưa chảy vào đầm nước mà dân chúng Thái Tộc lấy nước, vì vậy mới xảy ra duyên cớ nhiều người trúng độc.
Mọi người một hồi kinh hô, Phạm Thức Đức nói:
- Đại nhân, điều này thật quá huyền bí? Cho dù sự thật là như thế này nhưng mà trong khói đen làm sao lại chứa được độc theo lời đại nhân? Hơn nữa, khói đen này từ đâu mà đến?
Tần Tiêu cười cười:
- Muốn chứng minh trong khói đen có đồng độc không thì rất đơn giản. Đợi chút nữa lên cây lấy một ít cành lá ra, dùng nước dấm chua tẩy rửa, nếu như trong nước hiện ra màu lam nhạt liền có thể chứng minh trong khói đen xác thực có độc. Còn vấn đề thứ hai ta cũng đang suy nghĩ, nhất thời không có đáp án.
Một thanh niên cả gan bò lên trên bẻ một cành cây xuống:
- Đại nhân, chúng ta thử một chút xem.
Tần Tiêu gật nhẹ đầu:
- Cũng tốt! Chỉ tiếc Hổ Vạn Cầu dầu gì cũng là hào kiệt một phương, là một hán tử. Không nghĩ tới kết quả là đầu một nơi thân một ngả, chết không toàn thây.
Mọi người rời khỏi dốc núi trở lại thôn trại Thái Tộc, Ngô Hưng Quốc cùng Quan Thiết Sơn đã nhận lệnh, nhân mã binh đều chờ xuất phát.
Tần Tiêu nhìn hàng ngũ binh mã thủ hạ uy phong chỉnh tề của Quan Thiết Sơn thì vô cùng phấn chấn, trong lòng nói thầm: Quan Thiết Sơn đúng là một nhân tài trị quân. Nếu hiện tại đem một chi quân đội như vậy giao cho ta, khả năng không có hắn quản lý thì không được. Vũ khí lạnh của quân đội Đại Chu cùng bộ đội đặc chủng chúng ta khi đó chú trọng chú trọng năng lực tác chiến của từng binh sĩ có bất đồng thật lớn a.
Ngô Hưng Quốc nói:
- Đại nhân, hạ quan theo như đại nhân phân phó, chuẩn bị xong gà vịt cùng rượu vàng, cũng đã giết gà vịt và ngâm chúng vào rượu mấy canh giờ rồi, chỉ là không biết đại nhân muốn chúng làm gì?
Tần Tiêu cười cười nói:
- Làm phiền Ngô đại nhân rồi. Thực không dám đấu diếm, ngày hôm qua ta từng dò xét Quỷ Khốc Sơn Cốc, chỗ đó có một đầu mãng xà cực lớn, không phải sức người có khả năng địch lại. Vì vậy ta liền bày ra mưu kế này muốn là nó say rượu rồi đánh chết.
Ngô Hưng Quốc bừng tỉnh đại ngộ, cười nói:
- Đại nhân cao kiến, cao kiến! Chắc hẳn chính là muốn đem gà vịt có tẩm rượu cho đầu cự mãng kia ăn.
Tần Tiêu nói:
- Không sai. Xà tính hàn, hơn nữa bản thân chính là độc vật, dùng độc dược bình thường chỉ sợ không dễ dàng chế trụ nó, chẳng bằng khiến nó say mèm, ha ha.
Nói rồi hắn lập tức nói với Quan Thiết Sơn:
- Nhân mã dưới trướng Quan Tướng quân, cung nỏ phân phối như thế nào rồi?
Quan Thiết Sơn nói:
- Bẩm đại nhân, phàm quân sĩ Đại Chu ta nhân thủ không đồng nhất, một hồ lục là hai mươi mũi tên, thủ hạ tướng sĩ đều lắp ráp loại này.
Trong lòng Tần Tiêu vui mừng, hắn gật đầu nói:
- Như vậy cũng tốt. Quan Tướng quân, sau đó cho ta mượn hai thanh cung, hai hũ Phá Giáp Tiến, bổn quan cùng Lý tướng quân dẫn đầu về phía trước, tru sát ác mãng. Kính xin Ngô đại nhân cùng Quan Tướng quân lĩnh quân ở phía sau, sau đó xuất phát.
Lời vừa nói ra, Ngô Hưng Quốc cùng Quan Thiết Sơn kinh hãi:
- Vạn lần không được! Đại nhân sao có thể tự mình đi vào nơi nguy hiểm!
Quan Thiết Sơn nắm chặt thiết đao, hắn chắp tay nghiêm nghị nói:
- Mạt tướng bất tài, nhưng cũng không để nghiệt súc cự mãng để vào trong mắt. Hãy để cho mạt tướng lĩnh quân sĩ dưới trướng mở đường phía trước, khâm sai đại nhân cùng Ngô đại nhân đi sau. Như thế có thể để cho mạt tướng có thể ăn nói với triều đình, nếu chẳng may khâm sai đại nhân hơi có sơ xuất, mạt tướng thất trách muôn lần chết cũng khó mà hết tội.
Tần Tiêu cười tiêu sái đè lên hai tay đang chắp lại của Quan Thiết Sơn nói:
- Quan Tướng quân nói quá lời. Bổn quan đã định chủ ý, Quan Tướng quân liền y kế hành sự.
Dứt lời hắn đưa tay ra nói với Quan Thiết Sơn:
- Quan Tướng quân, mượn hai bộ cung tiễn dùng một lát a!
Quan Thiết Sơn ngạc nhiên, hoảng sợ nhìn Ngô Hưng Quốc một chút:
- Chuyện này...