Hoa hồng đỏ tươi phía sau hoa viên Thần Kiếm sơn trang lay động đón gió, đung đưa đến một vùng biển lửa tuyệt đẹp, trong gió mơ hồ mang theo hương vị tươi mát từ núi xa, làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Ngoại trừ cánh hoa lớn ngoài hồ, cũng có sức người tạo ra cảnh hồ nước, cây cầu nhỏ đình các tất cả đều tao nhã. Trong hồ có nuôi đàn cá sặc sỡ lộng lẫy, khi đang ăn, bầy cá trở mình vụt lên giành thức ăn cảnh vật thật là tráng lệ.
Nhìn đàn cá to vây quanh, Phong Thần Ngọc nhịn không được thở dài, nhìn ánh mắt Thẩm Thất Xảo, gần như định trừng mắt với mắt cá.
“Biểu ca, huynh cho rằng trong thiên hạ còn có nam nhân có thể cự tuyệt Tiêu nhị tiểu thư không?” Đôi mắt Thẩm Thất Xảo sáng chói rực rỡ như trân châu đen, ẩn chứa ánh sáng không bình thường.
Phong Thần Ngọc mỉm cười, đem toàn bộ thức ăn cho cá trong tay ném vào trong hồ, mặc dù bận rộn nhưng vẫn nhàn nhã xoay đầu lại, khẽ cười nói: “Trong lòng biểu muội không phải sớm đã có đáp án?”
Nàng khó chịu ra sức bĩu môi, mang theo mấy phần bộ dáng tiểu nữ nhân. “Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Huynh chỉ để ý trả lời là tốt rồi.”
“Theo giang hồ đồn đại, nam nhân thiên hạ sau khi nhìn thấy Tiêu nhị tiểu thư không quỳ váy, đến nay còn chưa xuất hiện.”
Hắn thấy phản ứng của nàng, nhịn không được cười ha ha, nhảy nhảy xuống thạch lan, nắm lấy tay nhỏ nhắn trơn bóng mềm mại của nàng. “Nhưng mà, đồn đại cuối cùng chính là đồn đại.” (Thạch lan: lan can bằng đá)
Thẩm Thất Xảo quay đầu lại liền thấy một người, một cô nương cũng không xa lạ ——– Tiêu tam tiểu thư Tiêu Hồng.
Nhìn cách ăn mặc của nàng ta hôm nay vô cùng tỉ mỉ, có diễm lệ mê người nói không thành lời, nếu ánh mắt nhìn người của nàng ta ôn hòa một chút, nàng sẽ thành thực thừa nhận vẻ đẹp của nàng ta, tựa một tiên nữ lạc đường rơi xuống trần giang trách móc nhân thế.
Diễn viên của tam nữ tranh phu tất cả cuối cùng đều đã xuất hiện, bờ môi Thẩm Thất Xảo nhẹ nhàng giơ lên.
“Tiêu cô nương có việc?” Phong Thần Ngọc đưa thân chặn cơn sóng mãnh liệt giữa hai người phụ nữ đối diện.
Tiêu Hồng xuất ra một nụ cười ngọt ngào say lòng người, đưa tình ẩn tình nhìn lại.“Huynh không phải nói hôm nay muốn đến sau núi nhìn xem có thảo dược có thể dùng hay không sao?” (Ẩn tình: tình cảm thầm kín)
Hái thuốc?
Thẩm Thất Xảo nghi ngờ ngắm nhìn đôi hài trên chân Tiêu Hồng, mang loại hài này ngay cả đi dã ngoại cũng không thích hợp, còn nói muốn hái thảo dược?! Đôi hài kia chỉ thích hợp ở lại trong đình viện bước liên tục nhẹ nhàng không nhiễm hạt bụi nhỏ, ba bước nghĩ một chút.
“Thất Xảo, cùng đi đi.” Phong Thần Ngọc thuận tiện tìm kiếm ánh mắt của nàng, đáy mắt hiện lên vẻ hiểu rõ.
“Được.” Nàng vui vẻ đồng ý, vừa lòng nhìn thấy có người sắc mặt sa sầm.
Kiến trúc Thần Kiếm Sơn Trang dựa vào núi, sau núi cây cối nhỏ giọt xanh tươi, con suối ở giữa núi chảy thẳng xuống, trong rừng bách thảo mọc thành bụi, căn bản là một dược viên của thiên nhiên.
Tiêu Hồng một chân đạp ngã một cây thảo diệp màu đỏ, Thẩm Thất Xảo đi ở phía sau nhịn không được bĩu môi nghĩ, nếu Tiêu tam tiểu thư thật sự định hái thuốc, hẳn là chỉ có thể vô công mà trở về.
“Ôi!” Tiêu Hồng đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết, nháy mắt thân thể thấp xuống.
“Làm sao vậy?” Phong Thần Ngọc từ phía trước trở lại, hành động trước tiên nhìn Thẩm Thất Xảo mắt to trợn trắng, rồi mới phát hiện vẻ mặt của Tiêu Hồng đau khổ dựa vào cây mà đứng.
“Muội bị trật chân.” Tiêu Hồng ảo não nói.
Phong Thần Ngọc nhìn về phía Thẩm Thất Xảo, nàng quay lại thoáng nhìn nhưng với nụ cười gần như không.
“Thất Xảo, muội ở nơi này cùng Tam tiểu thư, huynh trở về tìm người.”
Nét mặt Tiêu Hồng nghiêm lại một chút, ánh mắt u buồn nhìn hắn.
Thẩm Thất Xảo trừng mắt nhìn, rồi sau đó đột nhiên thét ra một tiếng thét chói tai vang tận mây xanh, “Rắn, rắn ———”
Phong Thần Ngọc lập tức xông đến thân thể của người bên cạnh, một tay ôm lấy nàng vào lòng, lo lắng hỏi: “Ở đâu?”
“Ở phía sau Tam tiểu thư.” Nàng hoảng sợ nhìn phía sau Tiêu Hồng.
Sau đó ngay lập tức nhìn đến chân bị trật của Tiêu Hồng giống như thỏ chạy toán lên, trốn đến hơn ba trượng, mà nguyên nhân nàng ngồi ở nơi này, ngoài như cây xanh che nắng, cây cỏ xanh tươi um tùm ra thì rỗng tuếch, bên trong không có bóng dáng của con rắn.
Tiêu Hồng tức giận trừng mắt nhìn vẻ mặt vô tội của Thẩm Thất Xảo.
Phong Thần Ngọc trong bụng cười thầm, nhưng việc này bên ngoài vẫn phải làm đủ.“Thất Xảo, không thể dọa người như vậy, lá gan nhỏ của Tam tiểu thư, bị muội dọa xảy ra vấn đề gì, huynh xem muội làm sao giải quyết.”
Thẩm Thất Xảo nhếch miệng cười. “Tóm lại không cần muội phải lấy thân báo đáp!” Lần đầu phát hiện thân là nữ tử còn có ưu đãi hạng nhất này, nàng thật sự là càng nghĩ càng vui vẻ.
Đôi mắt sắc nhọn của Tiêu Hồng không kiềm được bắn đến, xấu hổ và tức giận dị thường.
“Nếu chân của Tam tiểu thư đã không trở ngại gì, chúng ta tiếp tục tìm thảo dược đi.” Hắn sờ sờ cái mũi, xuống bậc thềm tìm kiếm, dù sao xen giữa hai nữ nhân làm cho lòng có cảm giác thật sự không thoải mái.
Phong Thần Ngọc vẫn đi thẳng về phía trước như trước, Tiêu Hồng theo sát phía sau, mà Thẩm Thất Xảo lại cố ý rút ngắn một khoảng cách, còn thỉnh thoảng đem một chút thảo dược cất vào trong ống tay áo.
“A ——-” Thời gian đi không đến một chén trà nhỏ, tiếp đó sau tiếng hét thảm thiết thứ nhất của Tiêu Hồng, Thẩm Thất Xảo phát ra tiếng thét thảm thiết kinh thiên động địa thứ hai.
“Thất Xảo ——” Phong Thần Ngọc vội vàng chạy tới trước mặt nàng.
“Biểu ca, chân muội bị thương, không đi được.” Nàng đánh bắp chân nhỏ, một bộ dạng một bước cũng không đi được.
Chỉ thấy hắn không nói hai lời, ở trước người nàng ngồi xổm xuống. “Huynh cõng muội.”
Lúc này sắc mặt Tiêu Hồng ngày càng xấu xí.
“Vẫn là biểu ca hiểu muội nhất.” Nàng nằm sấp trên lưng Phong Thần Ngọc cười meo meo nói, đồng thời không quên giả làm mặt quỷ với Tiêu Hồng.
Xú nha đầu này quả nhiên là cố ý. Tiêu Hồng tức giận nắm chặt nắm tay.
“Mang hài Thiên Tầng, chân còn dễ dàng bị thương như vậy?” Phong Thần Ngọc dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe thấy được trêu ghẹo biểu muội nhà mình.
Thất Xảo cười ha ha, kề tai nói nhỏ: “Huynh muốn đi hỏi một chút cảm giác của người mang hài tơ tằm như thế nào không?” Mang hài tơ tằm đi ở đường núi ẩm ướt lại gập ghềnh này, chắc là vô cùng “thoải mái”.
Phong Thần Ngọc buồn cười hai tiếng, bước nhanh đi về phía trước.
Tiêu Hồng cuối cùng cũng biết rõ mùi vị người câm ăn Hoàng Liên là dạng gì, bị Thẩm Thất Xảo đoạt lấy tiên cơ, hại nàng chỉ có thể cắn cứng rắng chịu đựng, liều mình cùng quân tử không ngừng bôn ba trong núi lớn.
Trời cao mây nhạt, cây cao cây cỏ um tùm, nước suối róc rách, chim giương cánh bay, phong cảnh núi rừng cho tới bây giờ đều có một phong cách riêng, phong cách điêu khắc thiếu tinh xảo, hơn linh khí của trời đất.
“Biểu ca, quả dại.” Thẩm Thất Xảo chụp đầu vai của Phong Thần Ngọc, mừng rỡ như điên nhìn một chuỗi đỏ chói đầu cành kia của cây ăn quả, lại duỗi tay ngắt một quả đưa đến bên miệng của hắn. “Rất ngọt đấy, nếm thử xem.”
Hắn há mồm nuốt vào, gật đầu đồng ý.
“Phong thiếu hiệp, chúng ta là đến hái thuốc, không phải đến hái quả dại.” Dưới tàng cây Tiêu Hồng chỉ có thể oán trách trông chờ, vẻ mặt âm u không vui vẻ.
Mặc dù trên người Phong Thần Ngọc cõng một người, nhưng động tác vẫn nhẹ nhàng như trước, thả người từ trên cây xuống, thân hình không chút hoảng hốt, Thẩm Thất Xảo trên lưng vẫn cực kỳ vui vẻ ăn quả dại.
Nước suối từ khe núi trút xuống, chạm trên tảng đá thành bọt nước thật lớn, cây cỏ bên cạnh khe suối vô cùng phong phú, hoa dại sinh trưởng mạnh mẽ. Bên trong nhiều hoa, chỉ có một đóa hoa bát đại của một gốc cây màu xanh da trời, đàn hạc sặc sỡ đứng ngạo ngễ giữa trần tục. (Đóa hoa bát đại: đóa hoa lớn như tô)
Con ngươi Thẩm Thất Xảo hiện lên vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng, đưa tay chỉ về hướng đóa hoa lớn kia. “Biểu ca, muội muốn, muội muốn, hoa thật đẹp.”
Phong Thần Ngọc đặt nàng xuống, đi đến bên khe núi chót vót, cúi người xuống hái hoa mang đưa cho nàng.
Nhìn nàng vô cùng ti mỉ đem hoa nâng trong hai tay, bộ dáng bội thu mừng rỡ như điên, hắn cũng nhảy nhót đi theo, dường như cho đến nay, cũng chỉ có cảm xúc của nàng có thể dễ dàng cuốn hút hắn.
Đem hoa để vào trong túi gấm bên hông thật cẩn thận, Thẩm Thất Xảo ngẩng đầu lên nói: “Đi lâu như vậy rồi, mọi người ổn định, chúng ta uống nước nghỉ ngơi một chút lại đi tiếp.”
Phong Thần Ngọc gật đầu không ý kiến.
Tiêu Hồng lập tức tìm nham thạch ngồi xuống.
Nước trong khe núi trong suốt thấy đáy, khẽ vốc nước suối đưa vào bên trong, ngọt lành mát lạnh, khiến Thẩm Thất Xảo nhịn không được rút xuống nút lọ của túi nước, trút đầy một túi.
Thì ra trước khi nàng xuất phát không muốn mang theo túi nước là muốn nước suối trong trang, Phong Thần Ngọc bừng tỉnh hiểu ra.
Lúc này chợt có pháo hoa nhiều màu phóng lên cao, phát ra tiếng vang chói tai.
Sắc mặt Phong Thần Ngọc cùng Tiêu Hồng hơi biến đổi, nhìn phương hướng pháo hoa dâng lên —— Thần Kiếm sơn trang.
“Thất Xảo, đi, chúng trở trở về đi.” Một lần nữa hắn cõng biểu muội lên, cực nhanh đi về hướng bên trong trang.
Tiêu Hồng yếu thế không cam lòng sau đó tiếp tục đuổi theo.
Tính mệnh Đường Phóng bị đe dọa!
Tin tức trào phúng từ Thần Kiếm sơn trang truyền ra, tinh anh của Tứ Xuyên Đường môn, Đường Phóng trên giang hồ được xưng độc biến thiên hạ vô địch thủ chẳng những trúng độc, hơn nữa đã vào lục phủ ngũ tạng, muốn cứu sống xác suất cực kỳ mong manh. (Độc biến thiên hạ vô địch thủ: dùng độc khắp thiên hạ không có đối thủ)
***
Chiếc cầu nhỏ dòng chảy, cây xanh hoa hồng.
Núi xa như bức tranh, phong cảnh tú lệ.
Người thành lập Thần Kiếm sơn trang lựa chọn nơi này con mắt quả thật tinh tường.
Trong chòi nghĩ mát bát giác bày ra điểm tâm bốn màu, một ấm trà thơm ngon, hai chén trà.
Một tay nâng má, một tay xoay chén trà, vẻ mặt Thẩm Thất Xảo vô cùng thích ý, cái gọi là vui sướng như thần tiên, không phải nói chính là tình cảnh nàng trước mắt đây.
Mặc dù Thần Kiếm sơn trang bao phủ trong một vùng hương dược tản ra, dù người trong trang vội vàng đến sức đầu mẻ trán, nhưng Thẩm Thất Xảo thân là khách, không thể khiến người ta nghi ngờ là nhàn rỗi đến dẹp chiếc thuyền nhỏ kia.
Đã nhiều ngày, chỉ cần nơi đâu có điều kiện, nơi đó có thân ảnh của nàng còn mang theo thức ăn ngon thưởng thức, nghiễm nhiên phong cảnh của Thần Kiếm sơn trang là một bức tranh độc đáo, hấp dẫn không ít ánh mắt khác thường.
“Ôi!”
“Đau a!”
Trên hành lang cách đó không xa, hai thị nữ bưng chén dược đi nhanh không nghĩ là sẽ đụng cùng một chỗ, toàn bộ chén thuốc đều rơi xuống.
Hai tay Thẩm Thất Xảo chống cằm, không chớp mắt nhìn hai thị nữ trừng mắt nhìn chén thuốc khô, âm thầm tính toán các nàng khi nào mới có thể nhớ lại nên bưng dược một lần nữa, hy vọng chủ nhân chén thuốc này không phải loại thiên tài vô cùng đoản mệnh.
“Làm sao bây giờ, trong bát dược ta đây có nhân sâm Cao Ly ngàn năm.” Vẻ mặt thị nữ thứ nhất khóc không ra nước mắt.
“Của ta có quả của vô hoa song kỳ trăm năm mới ra một quả.” Vẻ mặt thị nữ thứ hai càng thê thảm.
Đường chết. Thẩm Thất Xảo lặng lẽ ra kết luận. Nhân sâm ngàn năm cùng quả của vô song hoa kỳ trăm năm mới ra một quả, dù bất kỳ mặt nào cũng là vạn kim khó cầu, bị các nàng này làm rơi, quả thật đủ khiến người ta giậm chân.
Hai cánh tay thon dài đưa ra từ đầu vai của nàng, tự mình đưa bánh hoa quế trên bàn vào trong miệng.
Cúi đầu nhìn lướt qua ống tay áo khâu đầy mảnh vá, Thẩm Thất Xảo tiếp tục chờ đợi động tĩnh bên kia. “Dược quý như vậy, người uống nó nhất định rất có địa vị?”
Phong Thần Ngọc ừ một tiếng.
“Người nào có bản lĩnh lớn như vậy có thể tìm được quả vô hoa song kỳ trăm năm ra một quả?” Nàng chỉ do tò mò hỏi.
Hắn gãi gãi đầu, vẻ mặt có chút xấu hổ thừa nhận. “Là ai tìm được, đã không thể kiểm chứng.”
Nàng khoát tay, lộ ra vẻ mặt không cho là đúng. “Muội nghĩ đứng đầu Cái Bang là không có gì không biết, thì ra cũng chỉ thường thôi.”
Hắn nhịn xuống trở mình xem thường. “Nghe khẩu khí của muội, chẳng lẽ muội biết?”
Nàng giơ lên một nụ cười sâu xa khó hiểu, ngoắc ngoắc ngón út, Phong Thần Ngọc lập tức ngoan ngoãn đưa lỗ tai sang.
“Nếu như muội biết còn phải hỏi huynh?!”
Thẩm Thất Xảo đột nhiên nâng cao âm lượng, màng nhĩ của hắn suýt chút nữa bị làm thủng, vẻ mặt hắn chỉ có thể ai oán nhìn biểu muội nhà mình.
“Ra một vấn đề, rốt cuộc là ai uống dược liệu trân quý như vậy?” Khuôn mặt tươi cười của nàng rực rỡ như ánh mặt trời dựa sát vào, dù hắn có oán hận lớn thế nào, tất cả cũng bay đến chín tầng mây.
“Quả vô song kỳ tử trăm năm ra một quả, là Thượng Quan gia tám trăm dặm khẩn cấp mang tới; nhân sâm Cao Ly ngàn năm là Đường môn đặc biệt mang đến cứu Đường Phóng.” Phong Thần Ngọc thẳng thắn nói ra đáp án.
Nàng a một tiếng đột nhiên hiểu ra. Cái này khó trách, Thượng Quan gia cùng Đường môn đều là giang hồ hội tụ, loại người sẽ làm giang hồ chấn động, có được dược liệu trân quý như vậy không có gì quá kỳ quái.
“Nhưng mà, thuốc hiện tại đã đỗ, huynh nói hai nha đầu kia có thể bị phạt hay không?” Đột nhiên nàng lo lắng cho hai thị nữ đang sáng sủa đẹp đẽ kia, nói thật, ngay cả thị nữ của Thần Kiếm sơn trang cũng là khuôn mặt xinh đẹp trong trăm chọn một.
Phong Thần Ngọc nhếch nhếch môi, khe khẽ thở dài.
Nàng cũng bắt đầu thở dài, bởi vì nàng đã nhìn thấy hộ vệ của Thần Kiếm sơn trang mang hai thị nữ đi, nhìn vẻ mặt các nàng thảm đạm, phỏng chừng kết quả rất không lạc quan.
“Nếu đan dược cứu mạng của Ôn huynh nhiều hơn một viên, thì tình trạng của Đường Phóng sẽ không yếu như bây giờ.” Trên mặt Phong Thần Ngọc hiện lên một vẻ u buồn. Rốt cuộc là độc gì? Lại khiến cho nhóm đại phu thúc thủ vô sách[1] , cũng phủ lên Thần Kiếm sơn trang một bóng ma vô hình không gạt đi được.
“Vậy bảo Ôn công tử nghĩ biện pháp a.” Thẩm Thất Xảo rất hài lòng đem đầu nguồn đổ lên người nào đó chịu sự dày vò.
Phong Thần Ngọc nghe vậy, nhịn không được nhíu mày. “Ôn huynh cũng vô cùng khó xử, hắn nói người đưa viên thuốc cho hắn được mọi người gọi là kẻ lười biếng, có thể lấy được một viên thuốc cứu mạng cũng đã là hết sức khó khăn, có viên thuốc thứ hai không cũng không ai có thể cam đoan, bao gồm người tặng dược kia.” Nghĩ đến vẻ mặt oán giận căm phẫn của Ôn Học Nhĩ khi nhắc đến người đưa thuốc, hắn không nhịn được tò mò rốt cuộc là dạng người gì, có thể làm cho Song Tuyệt thư sinh luôn luôn cởi mở không kiềm được lộ ra vẻ bất mãn.
Vẻ mặt Thẩm Thất Xảo thản nhiên cầm lấy một miếng bánh ngàn tầng[2] đưa vào trong miệng, điểm tâm đưa vào miệng lập tức chảy ra, hương vị vô cùng ngọt ngào, làm cho vẻ mặt nàng nhịn không được hiện ra ý cười.
Hắn kinh ngạc nhìn Thẩm Thất Xảo như phong quyển tàn vân[3] đem một đĩa điểm tâm kia ăn cạn xuống hết, cuối cùng vẻ mặt còn lộ ra ý nghĩ vẫn chưa hết.
“Điểm tâm của Thần Kiếm sơn trang ăn ngon thật.”
“Heo a.” Có người bày ra sự bùi ngùi.
Phong Thần Ngọc cười nhìn người từ bên ngoài đi vào. “Ôn huynh, hôm nay sao không cùng Thượng Quan đánh cờ?”
Ôn Học Nhĩ nhún nhún vai, tay lắc lắc bức họa trong khung quạt mạ vàng, mỉm cười nói: “Thân thể Thượng Quan không khỏe, cho nên ta liền ra ngoài hít thở không khí. Nhìn tới nhìn lui, toàn bộ sơn trang vẫn là Phong huynh tiêu dao nhất, khó trách người giang hồ xưng Tiêu dao cái vương.”
“Nào có nào có.” Sắc mặt Phong Thần Ngọc không thay đổi, vẻ mặt không có chút xấu hổ.
Thẩm Thất Xảo khó chịu liếc xéo một cái, kỳ quái nói: “Huynh làm gì khiêm tốn như vậy mang mình bỏ ra bên ngoài, cũng không biết là ai vừa ra khỏi cửa đã bị một đàn bột phấn son vây lấy, không hun chết huynh, muội mới cảm thấy là việc lạ đấy!”
Nụ cười trên mặt Ôn Học Nhĩ bỗng chốc cứng lại.
Phong Thần Ngọc cúi đầu buồn cười.
“Thượng Quan muốn gặp Thất Xảo.” Nghiêm mặt, Ôn Học Nhĩ nói ra mục đích thật sự tự mình đến.
Dáng vẻ tươi cười của Ôn Học Nhĩ mang theo vài phẫn đùa giỡn nói nhảm: “Được rồi yên tâm, Thượng Quan đối với nàng không có ý nghĩ không an phận.”
Hắn vội vàng xấu hổ ho khan một tiếng.
Thẩm Thất Xảo bĩu môi, cho là đúng nói: “Hắn dựa vào đâu muốn gặp muội, muội liền nhất định phải cho hắn gặp? Muội nợ hắn à?”
“Thượng Quan có thỉnh cầu với muội.” Ôn Học Nhĩ cười đến có ý nghĩ sâu xa đặc biệt.
Nàng nhướng mày. “Thỉnh cầu muội? Thành ý kia rõ ràng không đủ, để một hoa hồ điệp đảm nhận sứ giả đưa tin, tâm tình của muội lại chịu ảnh hưởng lớn mà trở nên kém, nguyện vọng gặp của hắn sẽ xuống đến điểm thấp nhất.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, lời nói ra mang theo thương lẫn côn, làm cho Phong Thần Ngọc không nhịn được âm thầm cầu nguyện thay Ôn Học Nhĩ.
Khóe miệng Ôn Học Nhĩ run lên vài cái, sau khoảng khắc dáng vẻ tươi cười bị bóp méo, cuối cùng hồi phục phong độ phóng khoáng trăng thanh gió mát, cười hì hì nói: “Thẩm Thất Xảo cô nương, ta tin nhất định sẽ có không ít người hy vọng một người như thiên thần, hiện ra cứu trị người trúng độc này.”
Nàng nghe vậy, bên môi nở ra một lúm đồng tiền say lòng người, chậm rãi nói: “Đúng vậy nha, nhưng mà, muội càng tin mọi người muốn gặp nhất chính là người hạ độc, có thể đem Thần Kiếm sơn trang khiến gà bay chó nhảy, nói thế nào cũng xem là nhân vật số một.”
Nhận được ánh mắt không có ý tốt của nàng, trong lòng Ôn Học Nhĩ rét run một trận, dưới chân nhịn không được lùi hơn ba thước.
Phong Thần Ngọc tự mình rót trà, chậm rãi thưởng thức điểm tâm của Thần Kiếm sơn trang.
Người trong Dong Nhân Cốc đấu đá nhau, người thông minh đều phải thối tị tam xá[4] . Một Ôn Học Nhĩ đã có thể đem khuấy đảo đến đất trời u ám, mà trông vẻ mặt kiêng dè của hắn đối với Thẩm Thất Xảo, Phong Thần Ngọc tuyệt đối tin tưởng công lực tác loạn của nàng chỉ có hơn chứ không kém.
Một dòng hương thơm ám muội bay đến, khiến ba người ở đây đồng loạt quay đầu nhìn về hướng nơi phát ra hương thơm, dung mạo của nàng giống như tuyệt mỹ, làm say lòng người thần trí thẫn thờ.
Ánh mắt nghiền ngẫm của Ôn Học Nhĩ tuần tra qua lại trên người ba người, cảm thấy có chút thất vọng đối với vẻ mặt bình tĩnh của tiểu sư muội, dựa vài kinh nghiệm nhiều năm sống chung, nàng không nên im lặng như thế mới phải.
Hoang mang quá!
“Phong đại ca, mọi người đang nói chuyện gì, vì sao vui vẻ như thế?” Tiêu Thấm Lan thở ra hơi thở như hoa lan, âm điệu mềm nhẹ làm cho người ta rã rời.
“Tiêu cô nương đến đây.” Phong Thần Ngọc đứng dậy nhường chỗ ngồi, “Chúng tôi không nói chuyện gì, nhưng mà biểu muội cùng Ôn huynh hay nói đùa.”
Dáng vẻ xinh đẹp say đắm của Tiêu Thấm Lan ngồi xuống trên ghế đá, hương thơm nhất thời tập kích người bên trong đình bát giác, đẹp không sao tả xiết.
Đôi mắt đẹp lưu chuyển đảo qua hai nam tử xuất sắc bên trong đình, trên sắc mặt của Tiêu Thấm lan nhiễm một lớp u buồn nhàn nhạt, tuy là người ý chí sắt đá cũng lộ vẻ xúc động. “Vài ngày nữa là ngày muội mở lôi đài, nhưng mà…” Giai nhân muốn nói lại thôi, vào lúc này vạn ngữ ngàn lời đã là dư thừa.
Thẩm Thất Xảo đột ngột phát ra lời nói kinh người, “Biểu ca, huynh nên đi tỷ thí võ đài. Nếu ngay cả Tiêu tỷ tỳ người như tiên đây mà cũng không tìm thấy lang quân như ý, vậy nữ tử khắp thiên hạ nên thắt cổ đi. Vì nghĩ cho sinh mệnh của nữ tử khắp thiên hạ, huynh phải đi tỷ thí võ đài đi.”
Phong Thần Ngọc sững sờ nhìn nàng, hắn biết Thất Xảo cho tới bây giờ sẽ không là một đứa bé ngoan, hơn nữa giống như người kia thuộc loại không bình thường, nhưng trăm triệu không ngờ tới nàng sẽ vì một nguyên nhân không đáng có[5] như thế, đem hắn ném ra đến giúp vui.
Ánh mắt Tiêu Thấm Lan như nước nhìn chăm chăm Phong Thần Ngọc, không nói gì đang truyền đến đưa tình thâm tình.
Hắn cười cười, nhìn nàng áy náy. “Không dối Tiêu cô nương, tại hạ có hôn ước cùng với biểu muội, trước khi Thẩm thúc lâm chung tôi đã từng đồng ý với người nhất định sẽ đối xử tử tế với biểu muội, cho nên đối với chuyện võ đài quả thật bất lực.”
Thẩm Thất Xảo há mồm muốn nói, lại bị hắn điểm á huyệt, chỉ có thể tức giận nhìn hắn.(Á huyệt: huyệt nói)
Ánh mắt thê lương ai oán không nói gì dừng lại ở trên người phu quân, Tiêu Thấm Lan cười buồn bả, chậm rãi đứng dậy rời khỏi chòi nghĩ bát giác, không để lại một mùi hương ám muội mê hoặc người.
Ôn Học Nhĩ buông ra một tiếng than nhẹ, “Ai ai cũng biết Đường Phóng si tình Tiêu nhị tiểu thư, nhưng lúc này mạng sống hắn bị đe dọa; mà trong người Phong huynh lại có hôn ước, xem ra chung thân đại sự của Tiêu nhị tiểu thư kết cuộc nhất định ảm đạm.”
Người giang hồ đặt nặng lời hứa hẹn đầu tiên, thiên hạ đều biết nhị tiểu thư Thần Kiếm sơn trang luận võ chọn rễ, lúc này quả thực không chấp nhận chuyện thay đổi, dù kết quả sau cùng không thể như ý nguyện, lôi đài trăm triệu lần cũng không thể hủy bỏ.
Thẩm Thất Xảo ra sức đá một cước về phía Phong Thần Ngọc, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn. Há miệng rồi lại mở miệng, vẫn không phát ra âm thanh.
Phong Thần Ngọc đưa tay giải bỏ á huyệt cho nàng.
“Phong Thần Ngọc, ngươi đại hỗn đản này, điểm á huyệt của muội làm gì? Ỷ vào có võ công liền bắt nạt thiếu nữ muội đây, huynh cũng không sợ truyền đến trên giang hồ bị người nhạo báng.”
Phong Thần Ngọc nhìn nàng, bất đắc dĩ thở dài, ý tứ thâm sâu nói: “Thất Xảo, có một số việc thoạt nhìn bề ngoài cũng không phải đơn giản như vậy, mọi chuyện không thể theo ý muội.” Đột nhiên hắn bội phục sư phụ của Thất Xảo, không dạy võ công cho nàng thật sự là quyết định sáng suốt, nếu không trên giang hồ lại không ngày bình yên.
Thẩm Thất Xảo lơ đễnh bĩu môi. Nàng làm sao không biết? Nàng chính là muốn xem ồn ào mới náo nhiệt, hừ!
“Đi thôi, dù sao cũng trong lúc rãnh rỗi, phải đi xem rốt cuộc Thượng Quan tìm muội vì chuyện gì.” Phong Thần Ngọc dắt tay nàng đi ra khỏi chòi nghỉ mát.
****
Hành lang gấp khúc chín khúc cong mười tám khúc quanh, thực sự ngạc nhiên lẫn vui mừng “Sơn cùng thủy tẫn nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.“[6]
Thượng Quan Thông được sắp xếp ở Xuân Yến các của Thần Kiếm sơn trang, đình viện nơi này thâm u, thanh tĩnh hợp lòng người, thích hợp tu dưỡng thân thể nhất.
Vừa vào Xuân Yến các, liền nhìn thấy mười hai kiếm đồng mặt không chút thay đổi đứng dưới mái hiên ngoài phòng.
“Chủ tử có cái gì hạ nhân sẽ có cái đó, bộ dạng một đám cũng giống khuôn mặt lạnh như băng của chủ tử bọn họ.” Thẩm Thất Xảo nhỏ giọng lầm bầm.
Thoáng chốc, hai mươi bốn cột băng bắn sang đây.
Phong Thần Ngọc lắc đầu thở dài. Có khi nàng thật sự không biết sống chết.
Tinh xá bố trí lịch sự tao nhã, mỗi một đồ dùng như là loại độc nhất vô nhị tuyển chọn kỹ càng. Hương hoa ngoài cửa sổ tìm vào trong phòng như mang theo hương sương sớm tinh mơ. (Tinh xá: căn phòng nhỏ)
Một chiếc giường nhỏ mềm mại bày ra cách cửa sổ không xa, quanh thân Thượng Quan Thông phát ra khí chất lạnh như băng, ngồi nghỉ phía trên chiếc giường mềm mại, mắt lạnh lùng nhìn người đi vào cửa phòng.
Bất trí khả phủ[7] nhìn nhìn Phong Thần Ngọc không mời mà tới, vẻ mặt của hắn không thay đổi, ngữ điệu vẫn lạnh như trước. “Ta chỉ mời Thẩm cô nương.”
Phong Thần Ngọc tinh trí trả lời. “Ta tới cùng biểu muội.”
Đánh giá bày trí trong phòng, Thẩm Thất Xảo chọn cách xa Thượng Quan Thông nhất, vả lại ngồi xuống vị trí có ánh mặt trời chiếu, rồi mới mở miệng hỏi: “Thượng Quan công tử tìm ta có chuyện gì?”
“Phong Thần Ngọc đi ra ngoài.” Thượng Quan Thông lạnh lùng ngầm ra lệnh đuổi khách.
Hắn sờ sờ cái mũi, cũng không định di chuyển bước chân, thậm chí tự mình đến cầm lấy trái táo trên đĩa hoa quả gậm lên, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Ngược lại là Thẩm Thất Xảo đứng lên, vẻ mặt vui sướng đi ra ngoài. “Đi thôi, biểu ca, người ta không chào đón chúng ta mà. Hôm nay thời tiết không tồi, cùng muội đi thả diều không?”
“Thẩm cô nương, dừng bước.”
“Ngươi không phải mời biểu ca ta đi ra ngoài sao?” Nàng giương cao cằm.
“Đúng vậy.”
“Vậy thì đúng, ta cũng không dám một mình ở cùng đại băng sơn, ta sợ sẽ bị cảm mạo.” Nàng mỉm cười nói.
Ánh mắt Thượng Quan Thông sau khi xác định sắc mặt của nàng, mới chậm rãi dời về phía chỗ của hắn.
“Ngồi.” Ý hắn bảo Phong Thần Ngọc ngồi xuống.
Lúc này Thẩm Thất Xảo mới cảm thấy hài lòng ngồi trở lại vị trí cũ. Phải nhìn trái nhìn đã lấy vị trí ánh sáng tốt nhất, ấm áp nhất này, ngồi lâu một chút chỉ sợ phải ngủ thiếp đi.
Trong phòng rơi vào một mảnh trầm mặc, trầm mặc giống như tĩnh mịch.
Dưới ánh mặt trời Thẩm Thất Xảo chơi đùa khăn lụa hình vuông của mình, không bao lâu đã bắt đầu buồn ngủ.
Phong Thần Ngọc ăn xong quả táo bắt đầu chậm rãi lau sạch tay của mình, một bộ dáng tháp tùng đến cùng.
“Cô chính là Thẩm Thất Xảo.”
Phong Thần Ngọc nghe nói, thiếu chút nữa đã té từ trên ghế xuống. Làm cho nửa ngày, lão huynh hắn lại chỉ hỏi ra một câu như vậy?
“Huynh rốt cuộc muốn nói gì?” Phong Thần Ngọc đã nghe đến không có chút kiên nhẫn.
Ánh mắt của nàng bắt đầu ra bên ngoài tìm kiếm, ý đồ tìm được cái tên bán đứng đồng môn, chỉ tiếc ngoại trừ đình viện trống rỗng cùng mười hai kiếm đồng mặt không chút thay đổi, căn bản không tìm thấy thân ảnh Ôn Học Nhĩ.
“Là cô cứu ta.” Thượng Quan Thông ra kết luận.
“Biểu ca, chúng ta đi thả diều.” Thẩm Thất Xảo từ trên ghế nhảy lên.
Vừa đi đến cạnh cửa khốn khổ nhìn sắc mặt ngăn cản của mười hai kiếm đồng, đây rõ ràng là cưỡng ép giữ khách.
Phong Thần Ngọc thích thú tràn trề quan sát vẻ mặt khác thường của biểu muội.
Thượng Quan Thông ngồi thẳng người, ngữ khí có vẻ rất thành khẩn. “Điều kiện gì?”
Thẩm Thất Xảo nhịn không được gãi gãi đầu, bất đắc dĩ xoay người lại. “Thượng Quan Thông, việc này không liên quan đến điều kiện hay không.”
“Nàng là ghi hận hành động mời người của huynh quá thất lễ, Thượng Quan huynh cái này gọi là gậy ông đập lưng ông, khuyên huynh sớm nên thay đổi vẻ mặt lạnh như băng một chút đi.” Âm thanh trêu chọc từ trên nóc nhẹ nhàng truyền xuống.
“Ôn Học Nhĩ ——-” Nàng xoa thắt lưng gầm lên.
Một thân ảnh nhảy vào trong phòng, Ôn Học Nhĩ tiêu sái không kiềm chế được ngồi bên cạnh Thượng Quan Thông, trong tay còn bưng một khay điểm tâm mới ra lò.
“Này, tiểu sư muội, làm gì phát hỏa lớn như vậy chứ?”
“Muội sớm nói qua, không cho phép đề cập đến quan hệ của huynh với muội.”
Ôn Học Nhĩ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, rồi mới lộ ra một vẻ mặt ngượng ngùng. “Ngày hôm qua huynh không cẩn thận tiết lộ ra, ai biết lỗ tai Thượng Quan Thông thính phản ứng nhanh, cho nên không hẳn là lỗi của huynh.”
“Thẩm cô nương ——-” Thượng Quan Thông mở miệng lần nữa.
“Dừng lại.” Nàng cắt ngang lời của hắn, “Nếu ngươi đã biết quan hệ của ta với huynh ấy, cũng nhất định nghe sư huynh đề cập qua nguyên tắc của ta.”
Ôn Học Nhĩ dùng sức gật đầu. “Đúng đúng, tiểu sư muội của ta có ba không chữa.”
Phong Thần Ngọc mày kiếm chau lại nhìn bọn họ, tựa như có chuyện gì là hắn không biết, nhưng lại rất quan trọng.
“Nhìn thấy không vừa mắt không chữa, thứ hai trong lòng không thích không chữa, thứ ba người chết không chữa.” Ôn Học Nhĩ cười nói ra ba không chữa của Thẩm Thất Xảo.
Môn thần mười hai kiếm đồng quan sát xung quanh Xuân Yến các, ngay cả một con ruồi cũng không cho phép bay vào quấy rầy cuộc đàm phán bên trong.
“Nàng là thần y?” Phong Thần Ngọc vẻ mặt khó có thể tin, từ trên xuống dưới, trái trái phải phải đánh giá Thẩm Thất Xảo vài lần, vẫn là không thể tin được sự thật chuyện mình nghe được.
Ôn Học Nhĩ gãi gãi đầu, do dự một chút mới nói: “Phải nói nàng là thần y giỏi hạ độc.”
Thần y giỏi hạ độc?
Phong Thần Ngọc cùng Thượng Quan Thông hai mắt nhìn nhau, từ đáy mắt của nhau đều có thể thấy được hàn ý.
Ngẫm nghĩ một chút, Ôn Học Nhĩ nói ra chuyện chân thật bản thân biết, “Tiểu sư muội vốn là chuyên nghiên cứu y thuật, nhưng không nghĩ đến nàng đối với độc vật càng có hứng thú, tuy rằng bổn phận của nàng là cứu người không thể nghi ngờ, nhưng ta càng tin tưởng công phu hại người của nàng cũng là Vô Song trên đời.”
Không ai phản bác?
Phong Thần Ngọc giật mình phát hiện ThẩmThất Xảo yên lặng ngồi ở một bên, vẫn chưa đưa ra ý kiến gì khác với lời nói của Ôn Học Nhĩ.
Sau khi Ôn Học Nhĩ phát hiện nàng yên lặng lạ thường, cuối cùng suy tính cảm thấy có tai họa, từ từ a bước chân từ từ đi đến cạnh cửa.
“Biểu ca, muội muốn đi thả diều.” Thẩm Thất Xảo giơ khuôn mặt tươi cười khờ dại ra.
“Nhưng mà…” Phong Thần Ngọc do dự, “Thượng Quan ——”
“Nhìn không vừa mắt.” Đáp án của nàng rất đơn giản.
“Hắn rất anh tuấn.” Hắn nhịn không được biện giải thay bạn tốt.
“Trong lòng không vui.” Lý do thứ hai.
“Chúng ta đây đi thả diều.” Cuối cùng Phong Thần Ngọc bừng tỉnh hiểu ra.
Nhìn biểu huynh muội kia cùng nắm tay đi ra cửa, Ôn Học Nhĩ nhịn không được lau mồ hôi trên trán, may mắn nhìn Thượng Quan Thông. “May là nàng chưa nói ra cái cuối cùng.”
Đáy mắt Thượng Quan Thông hiện lên ý cười.
Người chết không chữa. Nếu Thẩm Thất Xảo nói ra điều thứ ba này, liền chứng tỏ độc của hắn quả thật đã không có thuốc nào cứu được.
[1] Thúc thủ vô sách: tay bị trói buộc, không thể thoát ra. Sau nói về gặp phải phiền toái không có cách nào giải quyết, hết đường xoay sở.
[2] Bánh ngàn tầng: là một trong những món ăn có tiếng của vùng Sơn Đông, loại bánh này bên ngoài dùng một lớp bánh bọc lại, bên trong có hơn mười tầng.
[3] Phong quyển tàn vân: ý nghĩa mặt chữ là gió lớn đem mây tản cuốn đi, so sánh đem ánh sáng đồ vật gì đó còn sót lại loại bỏ.
[4] Thối tị tam xá: so sánh với người nhượng bộ, không cùng tranh chấp.
[5] Nguyên văn Mạc Tu Hữu (không đáng có – không cần có): Đây là một điển tích cổ, hiện nay có rất nhiều cách giải thích. Điển tích này liên quan đến Nhạc Phi vào thời Tống, bị gian thần Tần Cối vu oan là mưu phản. Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có chứng cứ gì không, Tần Cối trả lời “Mạc Tu Hữu” (tạm thời là: không cần phải có). Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ. [HV: Thật ra có đến 5 cách giải thích, nhưng bạn lười quá (cái này cũng không thể trách bạn vì mỗi cái nó thật sự rất dài *biện hộ*), để hôm nào bạn "siêng" bạn sẽ làm bổ sung sau *hứa hẹn* ]
[6] Đây là hai câu trong bài Du Sơn Tây thôn của Lục Du, ý muốn nói đã đến bước đường cùng không còn cách nào khác thì lại thấy ánh sáng cuối đường.
Du Sơn Tây thôn
Mạc tiếu nông gia lạp tửu hồn,
Phong niên lưu khách túc kê đồn.
Sơn trùng thuỷ phúc nghi vô lộ,
Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.
Tiêu cổ truy tuỳ xuân xã cận,
Y quan giản phác cổ phong tồn.
Tòng kim nhược hứa nhàn thừa nguyệt,
Trụ trượng vô thì dạ khấu môn.
Chơi thôn Sơn Tây (Người dịch: Điệp luyến hoa)
Chớ cười rượu đục của nhà nông,
Mùa được, lợn gà đãi khách mừng.
Trùng điệp núi sông ngờ hết lối,
Âm u hoa liễu lại một thôn.
Trống tiêu giục giã xuân vui tới,
Trang phục giản đơn tục cũ còn.
Nếu được vui nhàn như bóng nguyệt,
Đương đêm chống gậy tới đầu thôn.
[7] Bất trí khả phủ: không tỏ vẻ tán thành, cũng không tỏ vẻ phản đối, tức thái độ không rõ ràng.