Phong Lưu Khất Nhi Yêu Xinh Đẹp

Chương 4

Trước Sau

break
Sau vài ngày mưa to, nơi nơi đều là cành lá héo úa, đường lầy lội không thể tả, xe cũ kỹ, ngựa già, cùng với tên khất cái càng thêm rõ rệt, duy nhất không hợp chính là vị cô nương xinh đẹp trên xe tay cầm ô dầu nổi tiếng của Giang Nam.

Áo trắng quần lục, dáng vẻ thanh tân, ba phần ý cười ở khóe mắt đuôi lông mày, lơ đãng hỏi để lại người đi đường có vẻ thất vọng.

“Biểu ca, rốt cuộc là địa vị giang hồ Tiêu lão thái gia của Thần Kiếm sơn trang cao quý, hay là sắc đẹp của Tiêu nhị tiểu thư kinh diễm?” Thẩm Thất Xảo vẻ mặt mang vài phần nghi hoặc rõ rệt. (Kinh diễm: xinh đẹp đến đáng ngờ.)

“Tại sao hỏi thế?” Phong Thần Ngọc vẻ mặt thản nhiên, ở cùng nàng càng lâu, khoảng cách cảnh tượng Thái Sơn sụp đỗ không ngừng càng lúc càng gần.

“Muội chỉ là tò mò.” Giọng điệu của nàng nhấn mạnh hai chữ “tò mò”, “Vì sao gặp mặt phần lớn là trai trẻ, tiểu hậu bối giang hồ? Chẳng lẽ sức ảnh hưởng của Tiêu lão Thái gia chỉ dừng ở trên người bọn tiểu hậu bối này?”

Phong Thần Ngọc cuối đầu buồn cười, lời này phải truyền đến tai Tiêu lão thái gia của Thần Kiếm sơn trang, vẻ mặt ông ta nhất định sẽ vô cùng doạ người.

“Huynh vẫn chưa trả lời muội.” Nàng mang đầu đưa ra trước mặt hắn, vẻ mặt chờ mong.

Phong Thần Ngọc chưa kịp trả lời, xe ngựa đột nhiên xóc nảy một cái, Thẩm Thất Xảo trở tay không kịp đành phải dùng tay nắm lấy dựa vào người duy nhất bên cạnh, mà Phong Thần Ngọc cũng theo bản năng đưa tay nâng nàng, đang bối rối vô cùng, bốn cánh môi không hề báo động mà dán cùng một chỗ, nhất thời cả hai giật mình không cách nào phản ứng.

Môi của nàng mùi vị mềm mại mỏng manh, còn mang theo mùi vị ngọt ngào nhàn nhạt của hoa quế, nàng quả thật là rất ham ăn.

Đột nhiên lấy lại khoảng cách của nhau, Thẩm Thất Xảo vẻ mặt có chút không được tự nhiên. “Biểu ca, cái kia…. Huynh ăn chút điểm tâm không?” Nàng nghĩ muốn giải trừ sự xấu hổ.

Phong Thần Ngọc môi nhẹ nhàng cong lên, vẻ mặt hứng thú nhíu mày. “Bánh hoa quế, mùi vị không tệ.”

Nháy mắt màu đỏ trên mặt nàng lan ra, giống như bôi son nhiều hơn bình thường, ánh mắt sương mù dao động không yên, nhưng không dám chống lại ánh mắt hứng thú của người nào đó.

“Huynh đột nhiên cảm thấy muội như vậy càng đáng yêu.” Dứt lời, hắn cười ra một trận sảng khoái.

Tức giận trừng người lái xe, Thẩm Thất Xảo nắm hai viên bánh hoa quế, rất muốn đi qua đập bể đầu của hắn.

“Thật ra muội lần này xuất cốc định tới tìm huynh?”

Nàng cuối đầu xuống, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Hắn thật sự thông minh hơn so với trước đây.

Phong Thần Ngọc chậm rãi tiếp tục nói: “Nếu không phải sớm có dự định, muội sẽ không dễ dàng nhận biết huynh, dựa vào một mình muội, nếu không muốn thừa nhận hôn ước kia, chỉ sợ sẽ trốn đến chân trời góc biển, vĩnh viễn không để huynh tìm được.”

Tay nắm điểm tâm giơ lên, đôi môi đỏ mọng căm giận khẽ cắn. Thật sự là nhìn hắn càng ngày càng không vừa mắt, nếu hắn ngốc một chút thì thú vị hơn, hiện tại một chút cảm giác thú vị cũng không có.

“Nếu muội có ý với hôn ước, như vậy mọi việc sẽ không cần bàn cãi.” Hắn cười rồi quay đầu.

Không cần do dự, ngay sau đó toàn bộ trên tay nàng đều chào hỏi đầu của hắn. Tên khất cái đáng chết này, lại dám trêu chọc nàng?

Cửa thành bốc cháy, hại đến cá trong chậu. (Cá trong chậu: ý chỉ những người vô tội gặp họa.)

Nàng nện gì đó trùng hợp hướng đến người bên cạnh đang giục ngựa bay đi.

“Người nào dám ám toán người của Liễu gia bảo?” Lập tức người đó bước xuống ngựa, trường kiếm ra khỏi vỏ, một kiếm sắc bén đánh xuống.

Không kịp nghĩ nhiều, Phong Thần Ngọc ôm Thẩm Thất Xảo nghiêng mình né qua, ngay thời điểm nguy kịch, xe ngựa đã bị kiếm khí một nhát chia làm hai mảnh, hoàn toàn hư hỏng.

“Hiểu lầm, đó là bánh hoa quế.” Hắn vội vàng lớn tiếng giải thích.

Trường kiếm dừng lại, kiếm khách trẻ tuổi hoài nghi nhìn về phía ám khí bị mình phát hiện, đúng là vài viên bánh hoa quế, hắn mày kiếm kinh bỉ nhăn lại, trường kiếm trở vào trong bao. “Liếc mắt đưa tình ở nơi này, bỉ ổi.”

“Không phân tốt xấu đã rút kiếm, cẩu hùng[1].” Thẩm Thất Xảo lập tức phản thân cùng kê[2].

“Tiện tỳ, ngươi muốn chết!”

“Ai chết còn chưa biết!” Nàng thanh âm rống giận rất lớn quay lại. Đừng tưởng rằng biết võ công rất lợi hại, nàng nhất định không bỏ qua việc này.

“Liễu thiếu hiệp, xem như nể mặt tại hạ, hãy rộng lượng vài phần.” Phong Thần Ngọc trong lòng cười khổ, Thất Xảo một hơi oán giận đều phát tiết trên người không liên quan gì, mà hắn còn phải phụ trách việc tốt phía sau.

Liễu Dật Thanh lúc này mới chú ý đến tên khất cái bên người Thẩm Thất Xảo, khi thấy rõ diện mạo thật sự dưới mũ dạ của hắn, không khỏi thở ra một hơi khí lạnh, tên khất cái cùng nữ tử trên đường chính đánh chửi chơi đùa này, lại là bang chủ Cái Bang!

“Phong bang chủ, vị này chính là…” Có chút chần chờ, lại càng không dám tuỳ tiện tự đoán.

“Biểu muội của tại hạ.”

“Bang chủ cũng muốn đến Thần Kiếm sơn trang?”

“Đúng vậy, chủ yếu mừng đại thọ bảy mươi của Tiêu lão thái gia, hơn nữa Thất Xảo cũng muốn nhìn xem Thần Kiếm sơn trang nổi danh giang hồ, cho nên mang nàng cùng đi.”

“Phong bang chủ không sợ Tiêu tiểu thư hiểu lầm sao?” Liễu Dật Thanh dò xét hỏi.

Phong Thần Ngọc cười nói: “Ta lo lắng biểu muội có hiểu lầm hay không, mặt khác người không liên quan ngược lại không việc gì.”

Thẩm Thất Xảo ở một bên mắt trợn trắng, thuận tiện đưa bánh ngọt lau sạch trên quần áo của người nào đó, dù sao hắn là tên khất cái, bẩn như vậy là đương nhiên. =))

Liễu Dật Thanh vẻ mặt vui vẻ, trong lòng biết người cạnh tranh lại ít một người.

“Tại hạ vội lên đường, tại đây cáo từ trước.”

“Đợi đã.” Thẩm Thất Xảo giương giọng giữ người.

Liễu Dật Thanh dừng lại động tác lên ngựa, khó hiểu nhìn nàng.

“Ngươi phá hỏng xe ngựa của chúng ta, chẳng lẽ một chút bày tỏ cũng không có sao?”

Liễu Dật Thanh nhìn về phía Phong Thần Ngọc, đang giả vờ thưởng thức phong cảnh xa xa. Nhìn nhìn lại cô nương trông như rất mạnh mẽ kia, một bộ mặt không chịu từ bỏ ý định, trong khoảng thời gian ngắn không có biện pháp.

“Thiếu nợ thì trả tiền, ngươi phá huỷ xe ngựa của bọn ta, đương nhiên phải bồi thường, ngươi giả bộ hồ đồ cái gì?” Nàng tuyệt không khách khí nói.

Liễu Dật Thanh lấy tay đưa vào bên trong ngực, lấy ra một thỏi vàng dâng lên. =))

Nàng không khách khí nhận lấy, như có điều suy nghĩ nói: “Xem ra Liễu gia bảo rất có tiền.”

Đọt nhiên trong lúc đó, lưng hắn rét run, tựa như có cảm giác điềm xấu gì đó bao phủ bốn phía.

“Liễu công tử, sau này sẽ gặp lại.”Thẩm Thất Xảo khuôn mặt tươi cười ngọt ngào rực rỡ lạ thường, tựa như trước mắt có một thứ như mỏ vàng lấy không hết.

“Cáo từ.” Liễu Dật Thanh gần như chạy vào rừng hoang. (NV: lạc hoang nhi đào: chạy vào trong rừng hoang, những câu gần nghĩa như: thất bại thảm hại, chật vật không chịu nổi.)

“Muội doạ hắn.” Phong Thần Ngọc bất đắc dĩ cười trừ.

Nàng vô tội nhìn về phía người nào đó bỏ chạy. “Muội võ công gì cũng không biết, làm sao có thể doạ được hắn.”

“Người võ công cao không nhất định lợi hại nhất, kết cuộc xem nhẹ người bình thường như muội sẽ rất thê thảm.” Hắn nói lên sự thật, đây là hắn từ nhỏ đã tự mình thể nghiệm.

Đã không có xe ngựa, may mắn còn có con ngựa già, cho nên Phong Thần Ngọc làm nô bộc dẫn ngực, mà Thẩm Thất Xảo đương nhiên ngồi ở trên lưng ngựa.

Từ xưa mỹ nhân như bảo ngọc, một khi xuất hiện nhất định sẽ dẫn đến mơ ước khắp nơi, cho nên lôi đài kén rễ của Tiêu nhị tiểu thư, khiến cho giang hồ vốn đã nhiều chuyện nay càng trở nên náo nhiệt hẳn.

Cũng bởi vậy, gần đây tại con đường thông đến Thần Kiếm sơn trang, cũng có thể nhìn thấy đủ loại người giang hồ, cảnh tượng đang vội vàng chạy đi.

Phong Thần Ngọc không vội, Thẩm Thất Xảo ngược lại có chút lo lắng.

“Chúng ta vì sao không đổi một con ngựa nhanh một chút?” Nàng môt tay xoa thắt lưng, lộ ra bộ dáng ấm trà tiêu chuẩn khí thế chửi bóng chửi gió.

Phong Thần Ngọc chậm rãi nói: “Mặc dù ngựa của chúng ta không nhanh, tóm lại chúng ta nhất định sẽ đến trước khi yến thọ bắt đầu, hà tất nhất định phải đổi ngựa nhanh hơn một chút?”

“Vậy sẽ bỏ qua rất nhiều chuyện náo nhiệt.” Thẩm Thất Xảo lầm bầm nói.

“Nếu nói cho muội biết, sự xuất hiện của huynh mới là thật sự bắt đầu náo nhiệt, muội có thể tâm bình khí hoà[3] từ từ mà đi hay không?”

“Đương nhiên.” Nàng không chút do dự nói.

Hắn gật đầu. Có một biểu muội thích náo nhiệt như vậy, tương lai hắn nhất định sẽ không dễ chịu, điểm này từ nhỏ hắn đã biết, sớm đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý.

Vài tên khất cái đi theo bên cạnh ngựa già, mà trong tay Phong Thần Ngọc lại đột nhiên hơn vài mảnh giấy.

“Là cái gì?”

“Đại sự.” Vẻ mặt Phong Thần Ngọc nghiêm trọng lạ thường, bởi vì hắn đã có dự cảm, trên giang hồ sẽ có một cơn gió to dữ dội ập đến bất ngờ.

“Đại sự gì?” Nàng chưa từ bỏ ý định truy hỏi.

“Lại có vài người trúng độc giống Đường Phóng.”

“Người hạ độc vẫn chưa tìm thấy?”

“Đúng vậy, hơn nữa tất cả đều gặp chuyện không may trên đường đến Thần Kiếm sơn trang.”

“Quả là chuyện lớn.” Thẩm Thất Xảo không phải không thừa nhận, chuyện này quả thật là ngoài dự liệu của mình.

“Thần Kiếm sơn trang đã dùng bồ câu đưa tin muốn các môn phái cẩn thận đề phòng, đồng thời võ lâm Tứ Đại thầy y đã từ các nơi đi đến Thần Kiếm sơn trang, tìm kiếm biện pháp.”

“Huynh cần đi trước xem xét tình hình không?”

“Muội thì sao?” Hắn lo lắng cho nàng, Thất Xảo là người thích đùa sẽ còn rước lấy rất nhiều điều rắc rối, cho dù đó cũng không phải là ước muốn ban đầu của nàng.

Lo lắng thản nhiên tự nảy sinh, nàng lộ ra một nụ cười yếu ớt. “Huynh sẽ ở Thần Kiếm sơn trang nhìn thấy muội nguyên vẹn không sứt mẻ.”

“Tự mình bảo trọng.” Hắn dặn một tiếng, liền phi thần rời đi.

Nhìn theo thân ảnh đã xa của hắn, nàng đưa tay vỗ vỗ cổ ngựa già. “Lão gia này, tiếp theo chính là chúng ta gắn bó làm bạn, ta sẽ cho ngươi ăn no.”

***

Lúc mặt trời sắp lặn, Thẩm Thất Xảo đi vào một trấn nhỏ phía trước không xa, trấn này tuy rằng không lớn, nhưng nàng lại thấy không ít hiệp khách giang hồ, giống như nhân sĩ giang hồ khắp thiên hạ đều đi vào trấn nhỏ không biết tên này.

Thẩm Thất Xảo dắt ngựa già, ngang nhiên bước vào hỏi khách điếm lớn nhất trong trấn nhỏ, nháy mắt khi bước vào khách điếm, nàng cảm giác được rõ ràng không khí có chút ngưng lại.

“Cô nương mời bên này.” Tiểu nhị nhiệt tình dẫn nàng đến một chỗ không người.

Là người giang hồ, hào phóng ăn miếng thịt to, mồm to uống rượu. Thẩm Thất Xảo cũng không thua kém giang hồ hiệp sĩ xung quanh mình, mồm to ăn cơm, mồm to nuốt thịt, nhưng chưa từng mồm to uống nước.

Đột nhiên giống như tiếng vó ngựa từ xa đến gần, tiếp theo gián đoạn ở ngoài cửa quán, lại là một đám hảo hán muốn tìm một nơi ngủ trọ.

Chỉ thấy mười hai vị kiếm đồng y phục màu xanh nuối đuôi nhau mà vào, trên tay mỗi người đều nắm một thanh kiếm, vẻ mặt cực kỳ lãnh túc, bước vào khách điếm liền đứng vững xếp thành hai hàng, ánh mắt đồng loạt hướng về phía cửa, tựa như trang nghiêm nghênh đón hoàng đế. (Lãnh túc: lạnh nhạt nghiêm trang)

Thẩm Thất Xảo trầm tư ngẩng đầu nhìn tất cả trước mắt. Phô trương như vậy, cũng rất phù hợp một nhân vật từ miệng sư huynh —– Vô Song Kiếm Khách Thượng Quan Thông.

Đương kiêm võ lâm kiếm thuật cao nhất cũng không phải người của Thần Kiếm sơn trang, mà là Thập Nhị thiếu gia của Thương Quan thế gia —- Thượng Quan Thông, đây là chuyện mọi người giang hồ đều biết.

Không ít người thấy, đều không hẹn cùng nhau đứng lên thăm hỏi với người chậm rãi đi vào.

Trường sam bằng tơ tằm tuyết trắng, tóc buộc lụa trắng phiêu dật, ý vị lãnh túc tướng mạo lại tuấn mỹ bất phàm, tựa như một thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ phát ra tia hàn băng bức người, làm người khác không cách nào tiếp cận.

Ánh mắt rét lạnh của Thượng Quan Thông làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Thẩm Thất Xảo tuy rằng không sợ, nhưng cũng không có tâm tình chú ý tới hắn, chỉ đem chén cơm trắng nóng hổi cuối cùng của mình một hơi nuốt vào bụng, thật sớm rời khỏi khách điếm có chút không khí lạnh băng này. Nàng thà rằng ngủ ở miếu đổ nát, cũng không muốn ngày nóng thế này bị đông chết.

Trong hoàn cảnh yên tĩnh, mà ngay cả âm thanh nhai nuốt thức ăn đều có vẻ có thể nghe thấy rõ ràng, ánh mắt của mọi người nhịn không được cùng nhau dán trên người cô nương ra sức đem đồ ăn quét sạch sẽ kia.

“Tiểu nhị, tính tiền.” Thẩm Thất Xảo một hơi nuốt xuống quả ớt cuối cùng, lấy khăn tay lau miệng, gọi tiểu nhị ngây ngô khờ khạo, thuận tiện tìm kiếm trong chiếc túi vắt ngang hông mình.

“A, khách quan, đi thong thả.” Tiểu nhị thu tiền, mỉm cười tiễn khách.

Xoay người đang muốn đi ra ngoài, trước mặt đột nhiên ngân quang chợt loé, Thẩm Thất Xảo dừng bước chân.

Thanh kiếm để ngang cổ họng mặc dù chưa ra khỏi vỏ, nhưng mơ hồ lộ ra một loại sát khí. “Nếu ngươi muốn trả tiền thay ta, ta sẽ không cự tuyệt, mời không cần cầm kiếm chỉ về ta.” Nàng không có gây chuyện a, cảm giác thật không dễ chịu.

Thượng Quan Thông lạnh lùng nhìn nàng. “Phong Thần Ngọc đâu?”

Trong nháy mắt, lại trong nháy mắt, nàng có chút buồn bực, nàng sớm nên biết ở cùng một chỗ với người như Phong Thần Ngọc, thời gian lâu nhất định sẽ dẫn đến phiền toái, nếu gả cho hắn chẳng phải là thảm hại hơn sao?

“Nói.” Tượng Quan Thông đem kiếm chuyển đến trươc nửa tấc.

Nàng cong cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười. “Cho dù hiện tại ngươi giết ta, ta cũng không có cách nào đem hắn biến ra cho ngươi. Còn có, đao kiếm không có mắt, phiền lấy thanh kiếm cách xa ta một chút, tuy rằng ta không phải là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành gì, nhưng đối với dung mạo của mình vẫn là rất để ý, ngộ nhỡ bị phá tướng không lấy chồng được, ta cũng không muốn dựa vào ngươi.”

Hắn trừng mắt nhìn nàng không nói.

“Ngươi cũng biết chỉ có người chết mới có thể bằng lòng cùng khối băng ở cùng một chỗ, ít nhất có thể đảm bảo thi thể không hư thối.” Nàng vô cùng vui mừng nói ra lời nói trong lòng.

Thượng Quan Thông tay cầm kiếm kiềm chặt, mu bàn tay mơ hồ có thể thấy được gân xanh.

Ngay sau đó, Thượng Quan Thông thu hồi kiếm của mình, ánh mắt thâm sâu trầm tĩnh nhìn sắc mặt không thay đổi từ đầu đến cuối của Thẩm Thất Xảo. “Lấy ngươi, cuộc sống sau này của Phong Thần Ngọc sẽ không dễ chịu.”

Nàng vô cùng đồng ý gật đầu. “Lời này biểu ca từ nhỏ đã nói qua.”

Thượng Quan Thông rũ mi mắt xuống, xoay người đi ra ngoài. “Cửu nhi, mang vị cô nương này cùng đi.”

Thẩm Thất Xảo tự nhận thấy đối thủ là mười hai vị kiếm đồng, vẫn là ngoan ngoãn đi theo người ta, dù sao cũng tốt hơn là một mình cô đơn lên đường.

Được người đứng trên xe ngựa bên ngoài mời, Thẩm Thất Xảo không phải không thừa nhận Thượng Quan Thông rất xa xỉ. Một mình hắn ngồi trong xe có thể ngủ được năm người, trong xe thậm chí phủ đầy thảm loại mềm mại, trên chiếc bàn nhỏ cố định bày ra đủ loại hoa quả tươi, trên vách xe còn khảm vài viên dạ minh châu long nhãn to. [HV: Thật khác xa, một trời một vực với Phong ca T___T]

Ánh mắt lướt qua toàn bộ bố trí trong xe, cuối cùng rơi xuống trên người chủ nhân xe ngựa, chỉ thấy hắn từ bên hông lấy ra một viên thuốc nuốt vào, rồi mới bắt đầu ngồi xuống vận công.

Không coi ai ra gì, đây là đánh giá của nàng đối với Thượng Quan Thông. Hắn vốn không đem nàng đặt ở trong mắt, ngang nhiên ở trước mặt nàng ngồi xuống, nếu không muốn gây thêm rắc rối, nàng nhất định sẽ mời hắn nếm thử chút đau khổ.

Theo lý thuyết, khí sắc sau khi ngồi xuống vận công hẳn là rất tốt, nhưng khí sắc của Thượng Quan Thông chẳng những không tốt, thậm chí còn nôn ra máu. Nếu Thẩm Thất Xảo không tránh né rất nhanh, máu kia liền phun đến trên người nàng.

Thượng Quan Thông lạnh lùng nhìn người tránh sang một bên. “Ngươi lá gan quả thật rất lớn.” Một cô nương chưa từng hoa dung thất sắc[4], chẳng qua đối với máu hắn phun ra có chút chán ghét.

Vênh váo ăn đĩa hoa quả đặt trên đùi kia, Thẩm Thất Xảo thản nhiên cười với hắn.

****

Ngựa chết chữa thành ngựa sống, đại khái chính là nói tình hình trước mắt đi!

Thẩm Thất Xảo vuốt cằm phẳng, trầm tư nhìn mười hai kiếm đồng của Thượng Quan Thông không ngừng vội vàng tóm đại phu trở lại, càng không ngừng sắc thuốc, càng không ngừng rót dược cho chủ tử bọn họ, đáng tiếc thập nhị thiếu gia rơi vào hôn mê căn bản là uống dược gì cũng chẳng được, lãng phí không ít dược liệu trân quý, may mắn Thượng Quan gia vô cùng giàu có.

Thẩm Thất Xảo cho là mình đã thật sự đứng sang một bên, nhưng hiển nhiên vẫn chưa đủ, bởi vì nàng bị nhóm kiếm đồng chạy quanh không dưới ba lần, nếu nàng hiện tại chạy trốn, hẳn là cũng sẽ không có người chú ý tới nàng.

Muốn chạy trốn đi đâu?

Ánh mắt của nàng dừng lại trên người đám xa xa giống như kiến bò trên chảo kia, vẻ mặt của nàng co chút buồn rầu.

Một bàn tay lớn đột nhiên chụp lấy đầu vai nàng, khiến nàng hoảng sợ.

“Này, tiểu sư muội, muội xem kịch xem đến mê mẩn à.” Ôn Học Nhĩ mang tiếng cười nói truyền vào trong tai, nàng quay đầu liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của hắn.

Thẩm Thất Xảo nhún vai, tiếp tục quan sát. “Người trúng độc có phải đều có bệnh trạng giống hắn không?”

Ôn Học Nhĩ cũng ngồi xổm mình vừa nhìn. “Đúng vậy, bệnh trạng là giống nhau, dường như có ngươi không hy vọng những người này tham gia tỷ thí lôi đài.”

“Huynh vì sao không trúng độc? Hay không phải là người ta cho rằng huynh có tư cách.” Nàng trêu chọc nói.

Ôn Học Nhĩ lơ đễnh bĩu môi, “Vậy phải hỏi sư muội muội.”

Thẩm Thất Xảo nhếch miệng cười cười, không lên tiếng.

“Tiểu sư muội, định thương lượng như thế nào?” Ôn Học Nhĩ cố gắng dùng giọng nói của mình hòa nhã một chút, đối phó với sư muội vui buồn thất thường cũng không phải chuyện dễ dàng.

Nàng nháy mắt mấy cái, gật đầu.

“Cứu Thượng Quan Thông đi, người này tuy rằng xấu tính một chút, nhưng sau cùng không tính là người xấu.” Ôn Học Nhĩ nhìn tình cảnh một đầu hỗn loạn kia, có chút bất đắc dĩ nói.

Thẩm Thất Xảo nhếch môi, nghiêng nghiêng suy nghĩ, trầm tư một chút, mới nói: “Cũng không phải không được, nhưng do sư huynh ra mặt tốt hơn, muội xem kịch là được rồi.”

Ôn Học Nhĩ giơ nắm tay đến trước mặt nàng.

Nàng từ trong túi áo lấy ra một viên thuốc màu đỏ thẩm đưa đến tay hắn. “Có thể cho hắn sống, nhưng không bảo đảm có thể loại trừ hết độc tố.”

“Cách hắn mời người quả thật không đáng khen ngợi, dựa vào điểm này sư huynh cũng không giúp hắn.” Ôn Học Nhĩ rất biết cách đỡ lấy, trên cơ bản có thể từ nơi Thất Xảo khó lay chuyển này viên thuốc cứu một mạng người đã rất khó khăn.

Thẩm Thất Xảo ngồi xếp bằng tại chỗ, nhìn thấy sư huynh tự mình thực hiện cách chúa cứu thế hiện thân này, đem người kia một chân bước vào Diêm Vương điện kéo trở về, không thể nghi ngờ là Ôn Học Nhĩ này chỉ tìm hồ điệp.

Nhưng mà Ôn Học Nhĩ đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai, như gió lướt qua trở lại bên người Thẩm Thất Xảo, vương thẳng tay về hướng nàng “Thuốc giải.” =))

Nàng nâng cằm hừ một tiếng, “Ai kêu huynh đánh lén muội.” Cái tay này còn không trở nên to giống chân gấu, có võ công rất giỏi a, lại lén lút tiếp cận người nàng thử xem.

Ôn Học Nhĩ cắn răng. Là hắn ngốc, nghĩ Thất Xảo xuất cốc sẽ đáng yêu một ít, sự thật chứng minh nhân phẩ m người có chút xấu xa này là trời sinh, không thể trông chờ ngày nào đó sửa đổi.

Thẩm Thất Xảo dường như không có việc gì vỗ vỗ bàn tay của hắn, Ôn Học Nhĩ kia bàn tay sưng không thành hình lập tức như kỳ tích hồi phục bình thường, khiến hắn ngốc nghếch sửng sốt một chút. Xem ra tiểu sư muội lại nghiêm cứu chế tạo bước tiến mới đồ vật hại người.

Trong lòng nhất thời phát run!

“Huynh còn dùng ánh mắt giống như nhìn quỷ nhìn muội xem, có tin muội lập tức cho huynh biến thành quỷ không?“ Thẩm Thất Xảo trừng mắt nhìn hắn, thấp giọng nói ra lời cảnh cáo.

Ôn Học Nhĩ lập tức đem ánh mắt hướng về phía khác, ngay cả chân lui xuống hơn mười bước, cùng nàng ở chung nhất định phải biết duy trì khoảng cách an toàn.

Thượng Quan Thông cuối cùng tỉnh lại, tuy rằng sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, nhưng ít ra không hề tử khí trầm trầm[5], mười hai kiếm đồng trịnh trọng quỳ gối cuối đầu với Ôn Học Nhĩ.

“Ôn huynh như thế nào lại tới nơi này?” Thượng Quan Thông nửa nằm nửa dậy, khẽ gật đầu với bạn cũ.

“Cũng giống như huynh bị người nhờ vã.” Ánh mắt Ôn Học Nhĩ có ý quét về phía người bên cạnh đang gặm quả táo.

Nàng nghe vậy ngẩng đầu lên. “Là biểu ca cho người đến bảo vệ ta?” Để một người bị trúng độc bảo vệ nàng? Trí tuệ của Phong Thần Ngọc làm sao mấy năm nay một chút cũng không tiến bộ chứ?

Thượng Quan Thông ngầm thừa nhận, lúc nãy thân thể hắn suy yếu thật sự không có sức cùng nàng giải thích, mới có thể ra hạ sách này bức nàng lên xe.

Ôn Học Nhĩ cười nói: “Sau khi hắn đến mới biết được chuyện Thượng Quan huynh trúng độc, liền lập tức bảo ta đến đây, người này quả thật thấy sắc quên bằng hữu.”

Thẩm Thất Xảo dùng sức cắn quả táo, phát ra âm thanh thanh thúy.

Thượng Quan Thông nhìn ngoài cửa sổ. “Nơi này cách Thần Kiếm sơn trang khoảng chừng mười dặm, chúng ta có lẽ mau một chút đuổi kịp cùng Phong huynh hội họp.” Sau này tra ra là ai hạ độc thủ, Thượng Quan gia nhất định sẽ không dễ dàng để yên.

****

Mười dặm, ra roi thúc ngựa, rất nhanh liền đến nơi cần đến ——- Thần Kiếm sơn trang.

Thần Kiếm sơn trang xưa kia trang trọng nghiêm trang, hiện giờ bên trong lại bao phủ một mùi thảo dược nồng đậm, nhưng những người trúng độc này không có chút khởi sắc, làm cho những đại phu một chút biện pháp cũng không có.

“Biểu ca…….” Tiếng kêu thanh thúy mà lâu dài từ cửa lớn Thần Kiếm sơn trang vang lên, lan truyền thẳng vào phía bên trong.

Ôn Học Nhĩ nhịn không được lấy tay khoét lỗi tai, không cho là đúng hừ một tiếng.

Thượng Quan Thông lại rất biết điều yên lặng không nói.

Cho nên khi Ôn Học Nhĩ bắt đầu ôm chân điên cuồng nhảy, hắn có thể bình yên vô sự ngồi uống trà trong đại sảnh của Thần Kiếm sơn trang, hơn nữa thưởng thức hình ảnh bạn tốt gặp khó khăn. [HV: Tội Học Nhĩ quá =))]

Thơ nói, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn[6]. Nhưng trăng còn chưa lộ diện, hoa mai đã tới, làm cho tim phổi người từ từ phát ra hương khí thư thái.

Bóng đêm dày đặc phát ra màu đen như nhau, hai hàng lông mày vẽ rất dài, một đôi thu thủy con ngươi trong suốt dịu dàng, phảng phất giống như bảo thạch trân quý nhất trên đời, mũi cao thẳng làm cho người ta đố kỵ, đôi môi mỏng xinh đẹp hồng nhuận không chút đỏ thẩm, váy dài màu hồng nhạt tôn dáng người, khiến người ta xem mắt choáng váng.

Ánh mắt Ôn Học Nhĩ cùng Thượng Quan Thông nháy mắt chỉ dừng trên người mỹ nhân, ngay cả Thẩm Thất Xảo cũng không khỏi bị nét mặt làm cho hấp dẫn —— dường như có thể nhìn thấy được nàng khóe miệng của bọn họ chảy thẳng ra Trường Giang xa xôi.

“A, trên đời này lại có người giống mỹ nhân thế này!” Sau khi nàng hoàn hồn câu đầu tiên nói như thế.

“Quả là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, trước khi nhìn thấy cô nương, ta vẫn cho là nếu Ôn công tử thay nữ trang sắc đẹp nhất định là tài năng xuất chúng, nhưng hiện tại ta lại cảm thấy được tư sắc của hắn không thể tranh cao thấp cùng cô nương. Ô hô tiếc thay! Nhìn thấy dung mạo như hoa của cô nương, dù chết cũng không uổng.” Thẩm Thất Xảo lên tiếng biểu đạt tình cảm cũng như cảm nhận cái đẹp của mình.

“Phù!” Một tiếng cười buồn cười, đánh vỡ không khí kỳ lạ trong đại sảnh, “Tiêu nhị tiểu thư nghe được muội ca ngợi như vậy, nhất định là tâm hoa nộ phóng[7].”

“Biểu ca!” Thẩm Thất Xảo hai mắt sáng lên nhìn về phía cửa, từ phía sau bay nhào đến.

“Biểu muội!” Tên khất cái tuấn mỹ vẻ mặt tươi cười đứng dựa ở cửa, ngoại trừ Phong Thần Ngọc còn có thể là ai? Hắn giơ hai tay, chờ đợi giai nhân yêu thương nhung nhớ.

“Hì, biểu ca, khó trách huynh chậm chạp không đến gặp muội, có phải vui đến quên cả trời đất?” Nàng bắt lấy tay Phong Thần Ngọc cười trêu ghẹo nói.

Phong Thần Ngọc nhếch môi, dường như suy nghĩ một chút, rồi mới thật thực nói: “Hình như mãi như đến khi nãy, huynh đều đang lo lắng muội có thể bình yên vô sự đến Thần Kiếm sơn trang hay không?”

Thẩm Thất Xảo cười cong cả mặt, hưng phấn nhào đến trong lòng hắn, đồng thời phát ra tiếng cười như chuông bạc. “Chỉ biểu ca hiểu muội nhất.”

Ôn Học Nhĩ cùng Thượng Quan Thông hai mặt nhìn nhau, đây mới thật sự là hắn (nàng) thường ngày mà họ quen biết sao?

“Khụ khụ….” Thượng Quan Thông có lòng tốt phát ra tiếng, nhằm làm cho biểu huynh muội đắm chìm trong vui sướng khi gặp lại suy nghĩ một chút trở ngại.

“Biểu ca, bằng hữu của huynh chỉ sợ không chỉ có nội thương, hiện tại ngay cả phong hàn cũng bị nhiễm, nhanh chóng tìm đại phu giỏi đến xem cho hắn đi.” Thẩm Thất Xảo ngữ khí cùng vẻ mặt đều hết sức nghiêm túc.

“Được, theo huynh cùng đi tìm.” Phong Thần Ngọc dắt tay nàng rời khỏi đại sảnh.

Giai nhân bị xem thường ánh mắt xẹt qua một tia oán hận, bờ môi lại mỉm cười vui vẻ như trước.

[1] Cẩu hùng: chỉ những người vô tích sự, nhát gan vô dụng.

[2] Phản thần cùng kê: Đã bị chỉ trích còn cùng đối phương so đo.

[3] Tâm bình khí hoà: bình tĩnh ôn hoà, tâm tịnh khí hoà.

[4] Hoa dung thất sắc (Thất sắc: sắc mặt tái nhợt, trở nên không có nhan sắc) hình dung bộ dạng nữ tử khi nhận sự khiếp sợ, sợ hãi.

[5] Tử khí trầm trầm: hình dung không khí nặng nề, không có sinh khí, cũng hình dung người có tinh thần sa sút, thiếu sức sống.

[6] Đây là câu thơ trong “Sơn viên tiểu mai” của Lâm Bô tức Lâm Thanh Hòa Tĩnh (967-1028), một hiền sĩ ở Cô Sơn (Hàng Châu – Trung Quốc) vào đời Tống. Lâm Bộ không vợ không con, chỉ thích trồng mai và nuôi chim hạc nên người đời nói về ông cưới mai làm vợ, nuôi hạc làm con, Lâm Bộ có để lại bài thơ Mai Hoa được truyền tục qua nhiều thế hệ.

Sơn viên tiểu mai

Chúng phương dao lạc độc huyên nghiên,

Chiếm tận phong tình hướng tiểu viên.

Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển,

Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn.

Sương cầm dục há tiên thâu nhãn,

Phấn điệp như tri hợp đoạn hồn.

Hạnh hữu vi ngâm khả tương hiệp,

Bất tu đàn bản cộng kim tôn.

Cành mai nhỏ trong khu vườn núi (Người dịch: Điệp luyến hoa)

Chúng hoa đều rụng, chỉ mai còn

Độc chiếm khu vườn một mảnh con

Thưa bóng đâm nghiêng lan mặt nước

Thoảng hương toả xuống động hoàng hôn

Chim sương muốn đậu thâu tầm mắt

Bướm phấn như hay đứt nỗi lòng

Gặp cảnh vui ngâm như muốn giỡn

Cần đâu ca sáo rượu thơm nồng.

[7] Tâm hoa nộ phóng: hình dung nội tâm vô cùng vui vẻ.
break
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc