Việt Châu thành có lệnh giới nghiêm, canh ba đêm khuya, đường phố đã vắng tanh không một bóng người, chỉ còn lại lác đác vài chiếc đèn lồng đỏ treo trước cửa phủ đệ đung đưa trong gió đêm như những ngọn lửa ma trơi lập lòe trong bóng tối.
Trời vừa mưa ban ngày, đêm xuống lại nổi gió, từng cơn gió rít gào nghe như tiếng quỷ khóc sói tru.
Tim Triều Vân đập thình thịch.
Một mặt nàng ta chưa từng ra khỏi phủ vào đêm khuya, sợ bị tuần thành quân bắt gặp vi phạm lệnh giới nghiêm, mặt khác lại hưng phấn vì sắp phát hiện ra bí mật không muốn người biết của Ngô Thanh Ly.
Nếu Ngô Thanh Ly thật sự lén lút gặp gỡ tình lang, vậy thì mình có điểm yếu để uy hiếp nàng rồi. Triều Vân như đã nhìn thấy cả đống bạc trong kho của Cố phủ đang vẫy gọi mình.
Nữ tử mặc áo choàng phía trước đi rất nhanh, như ma quỷ lướt qua những con phố nhỏ, cuối cùng, sau khi rẽ vào một con hẻm nhỏ có dán giấy niêm phong thì đột nhiên biến mất.
Triều Vân tức giận dậm chân, đang bực tức thì bỗng thấy một chiếc túi xách bị rơi trên đất, liền tiến lên nhặt lên, mở ra xem thì suýt nữa nhảy dựng lên.
Trong túi… toàn là vàng bạc châu báu!
Chẳng lẽ Ngô Thanh Ly định bỏ trốn cùng người khác?
Triều Vân ngẩng đầu nhìn xung quanh, muốn xem đây là nơi nào, nhưng vừa nhìn thì lập tức toát mồ hôi lạnh.
Thì ra nàng đang ở phía sau một gánh xiếc ở Việt Châu thành.
Gánh xiếc này trước kia rất náo nhiệt, ngày nào cũng đông nghịt khách. Nhưng trong thời buổi loạn lạc này, người ta còn chẳng có đủ ăn, nói gì đến nuôi thú vật, vì vậy thú dữ trong gánh xiếc do không được ăn no nên đã cắn chết một ảo thuật gia mấy hôm trước.
Chủ gánh xiếc sợ bị quan phủ trách tội nên đã bỏ trốn cùng đoàn người của mình trong đêm, bỏ lại một đám thú dữ không ai quản. Quan phủ đành phải niêm phong gánh xiếc, đợi ngày mai thả đám thú dữ về rừng.
Triều Vân suýt nữa ngã quỵ, mấy ngày nay đám thú dữ bị nhốt ở đây không ai cho ăn, chẳng phải càng đói hơn sao? Vừa rồi nàng hình như có nghe thấy tiếng gì đó?
Run rẩy quay đầu lại, Triều Vân thấy lồng thú dường như đã bị mở. Sau đó, vài đôi mắt vàng lóe lên trong bóng tối.
Triều Vân hét lên kinh hãi, lảo đảo chạy về phía con hẻm nhỏ, nhưng khi chạy đến nơi thì phát hiện cửa đã bị khóa, dù nàng có kéo thế nào cũng không mở được.
“Cứu… Cứu mạng! Cứu mạng!” Nàng ta điên cuồng đập cửa, nhưng gánh xiếc này vốn nằm cách xa khu dân cư, ban đêm lại có lệnh giới nghiêm, xung quanh chẳng có ai.
Triều Vân bám vào cửa nhìn ra ngoài, đột nhiên nhìn thấy Ngô Thanh Ly. Nàng đang lặng lẽ đứng ở một nơi không xa, nhìn nàng ta.
Triều Vân như gặp được cứu tinh, điên cuồng cầu cứu Ngô Thanh Ly: “ŧıểυ thư! Mở cửa! Mau mở cửa!”
Ngô Thanh Ly không hề nhúc nhích, khóe môi nở nụ cười nhạt: “Sao được? Ta vừa mới khóa kỹ rồi.”
Triều Vân quỳ sụp xuống đất dập đầu lia lịa: “ŧıểυ thư! Nô tỳ sai rồi! Nô tỳ không nên trộm bạc trong phủ, xin người… Xin người cứu nô tỳ! Cứu nô tỳ!”
Ngô Thanh Ly vẫn đứng im tại chỗ, nụ cười càng đậm: “Triều Vân, ngươi và ta cũng có một thời gian làm chủ tớ, ta tự thấy đối đãi với ngươi không tệ, nhưng ngươi lại muốn hại ta. Ta là người ân oán phân minh, một năm trước ngươi suýt hại chết ta, hôm nay ta sẽ trả lại ngươi món quà này.” Nói xong, nàng đội mũ choàng lên, xoay người biến mất trong màn đêm.
Tiếng gầm rú của dã thú và tiếng kêu thảm thiết vang lên phía sau, Ngô Thanh Ly không hề quay đầu lại.
Một năm trước, Triều Vân cố ý dẫn Ngôn ŧıểυ thư đến con đường nhỏ mà bọn cướp thường lui tới, bởi vì trong đám cướp đó có một tên là tình nhân của Triều Vân.
Tên cướp đó cùng Triều Vân cấu kết với nhau, trước tiên lừa Ngôn ŧıểυ thư ra khỏi thành, sau đó giết hại nàng, cuối cùng chia nhau gia sản của nàng.
Nếu lúc đó nàng không tỉnh lại trong thân xác của Ngôn ŧıểυ thư, nếu Ninh Thiên Lân không tình cờ đi ngang qua thì Ngô Thanh Ly đã trở thành một nắm đất vàng rồi.
Nữ tử đội mũ choàng ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, những ngôi sao lấp lánh như ánh mắt của người thân đang dõi theo nàng.
Phụ thân thường dạy nàng, làm y giả phải có tấm lòng thiện lương, cứu chữa mọi sinh mệnh. Nhưng nàng lại nghĩ, y giả không phải thánh nhân, ít nhất nàng không phải.