Trong ấn tượng của Triều Vân, Ngô Thanh Ly trước đây là một người không có chủ kiến, dễ bị người khác xúi giục, bây giờ lại rất quyết đoán, đối xử với hạ nhân cũng lạnh nhạt.
Quan trọng nhất là, sau khi khỏi bệnh nửa năm, Ngô Thanh Ly bắt đầu trở nên thần bí, ví dụ như nàng không cần người hầu trực đêm, trước khi bị thương nàng không hề lười biếng, nhưng sau khi khỏi bệnh lại thường xuyên ngủ nướng đến tận trưa như thể cả đêm không ngủ, lại còn thích tắm gội sau khi thức dậy, thậm chí có vài lần như hôm nay, sáng sớm đã từ bên ngoài trở về.
Triều Vân nghĩ vậy, trong lòng giật mình, chẳng lẽ nàng ta đúng như lời đồn của hàng xóm, có gian phu bên ngoài?
Ngô Thanh Ly ngâm mình trong bồn tắm, mặc cho dòng nước ấm áp xua tan mệt mỏi trên người.
Nàng nâng cánh tay lên nhìn, làn da trắng nõn mịn màng điểm xuyết hai mảng ứ tím, hẳn là do lúc nãy chữa trị cho Ninh Thiên Lân đã dùng sức quá mạnh.
Bởi vì kinh mạch bị tổn thương, toàn bộ hạ thân Ninh Thiên Lân mất hết tri giác, không còn cảm nhận được gì.
Đại phu bình thường chỉ có thể dùng phương pháp điều dưỡng kinh mạch thông thường, nhưng như vậy thì quá chậm.
Nếu thật sự phải đợi mười, hai mươi năm sau hắn mới có thể tranh đoạt ngôi vị kia, đòi lại công đạo cho hai nhà Thịnh, Sở thì đã quá muộn, nàng không đợi được lâu như vậy.
Nàng chỉ là một mảnh tàn hồn chiếm giữ thân xác người khác, nào biết được ngày nào sẽ phải rời khỏi nơi này?
Vì vậy nàng chọn một con đường tắt.
Trong thất tình lục dục, du͙© vọиɠ mãnh liệt nhất.
Nàng dùng hương liệu kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ của Ninh Thiên Lân, sau đó phối hợp với châm pháp bí truyền của Sở gia để khai thông kinh mạch, giúp hắn tạm thời khôi phục tri giác ở nửa người dưới.
Dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ liên tục như vậy, kinh mạch vốn cần mười, hai mươi năm mới có thể khôi phục, nàng chỉ cần một năm là có thể chữa trị được bảy, tám phần.
Phương pháp này tuy nguy hiểm nhưng lại hiệu quả.
Nhưng… di chứng cũng rất rõ ràng.
Ví dụ như nàng và Ninh Thiên Lân rất khó có thể không vượt qua ranh giới dưới tác dụng của hương liệu mạnh mẽ.
Ngô Thanh Ly cười chua xót, chìm cả người vào trong nước.
Nếu cha còn sống, nhất định sẽ mắng nàng chữa bệnh bằng phương pháp trái với luân thường đạo lý.
Nhưng trong xương cốt nàng vốn là một người phản nghịch.
Nếu không phản nghịch, sao năm xưa nàng biết rõ thân phận chênh lệch nhưng vẫn dám yêu nhi tử của Võ Anh Hầu?
Nếu không phản nghịch, nàng đã không lén ước định chung thân với hắn khi chưa có hôn ước, nếu không có ước định chung thân với hắn, Sở gia đã không gặp phải tai họa sau này.
Nhưng thời gian không thể quay ngược lại.
Nếu được trọng sinh, nàng nhất định sẽ chôn chặt những suy nghĩ phản nghịch kia, tuân thủ tam cương ngũ thường, an phận làm một ŧıểυ thư khuê các, dốc hết sức để Sở gia tránh được mọi tai ương.
Nhưng nàng lại trọng sinh đến nhiều năm sau, giờ đây, ngoài việc dốc hết sức để minh oan cho cha, khiến những kẻ đã hủy hoại Sở gia phải trả giá, nàng dường như chẳng còn gì có thể làm được nữa.
Trên thế gian này, nàng không còn nhà, không còn người thân, không còn gì cả…
Ngô Thanh Ly đột nhiên đứng dậy khỏi mặt nước, trong mắt tràn ngập hận ý lạnh lẽo.
Nàng tuyệt đối sẽ không buông tha cho những người đó, dù phải cùng chết, nàng cũng sẽ kéo bọn họ xuống địa ngục!
…
Nửa đêm, canh ba.
Từ Tây sương phòng mơ hồ truyền ra những âm thanh khiến người ta đỏ mặt tía tai, không lâu sau, một nữ tử lén lút đi ra, hai má ửng hồng, bước chân loạng choạng —— chính là Triều Vân.
Triều Vân tối nay có ý đồ, sau khi mây mưa với hai tên hộ viện, nàng ta không vội vàng trở về phòng ngủ mà đi đến trước phòng Ngô Thanh Ly dò xét.
Căn phòng tối om, Triều Vân rón rén tiến lên, đang định đẩy cửa sổ nhìn vào thì nghe thấy tiếng cửa “cạch” một tiếng, nàng ta vội vàng nấp sau cây cột hành lang.
Một thân ảnh mảnh mai mặc áo choàng đẩy cửa bước ra, nhanh chóng rời khỏi sân.
Triều Vân che miệng, trong mắt lóe lên tia hưng phấn.
Ngô Thanh Ly quả thật đã ra ngoài vào ban đêm, không được! Nàng nhất định phải xem xem nàng ta định làm gì!