Nằm yên một lát, Ngô Thanh Ly đứng dậy xuống giường, mái tóc đen dài xõa xuống lưng, nổi bật với làn da trắng như tuyết.
“Mưa chưa tạnh, đừng vội, ngủ thêm chút nữa.” Phía sau nàng vang lên giọng nói ôn nhu của một nam nhân.
“Điện hạ nên gọi ta dậy.” Ngô Thanh Ly mặc xong quần áo mới xoay người lại, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, rạng rỡ khiến cả ngày mưa âm u cũng sáng sủa hơn vài phần.
Ngày thường nàng không ngủ lại đây, chắc là do thân thể Ninh Thiên Lân hồi phục tốt hơn, tối nay kết thúc muộn hơn nên nàng mới mệt mỏi ngủ quên.
Nam nhân trên giường áo choàng xộc xệch, khuôn mặt hơi gầy, nước da cũng rất nhợt nhạt, như người sống lâu ngày trong bóng tối, nhưng hắn lại có dung mạo cực kỳ tuấn tú, tóc đen buông xõa, nụ cười ôn hòa, cả người toát ra khí chất cao quý như tùng như trúc.
Ninh Thiên Lân mỉm cười nói: “Thấy muội ngủ say nên muốn cho muội ngủ thêm một chút.”
Ngô Thanh Ly đẩy một chiếc xe lăn bằng gỗ ra, trở lại giường giúp Ninh Thiên Lân chỉnh lại quần áo rồi cẩn thận đỡ hắn dậy.
“Theo tình hình hiện tại, chân của điện hạ không quá nửa năm nữa sẽ có thể đi lại bình thường.”
“Cũng nhờ có muội.” Ninh Thiên Lân vịn vai Ngô Thanh Ly ngồi lên xe lăn, nhìn nàng xoay người đi thu dọn ngân châm trên bàn, hỏi: “Sở Thanh, vừa rồi muội gặp ác mộng sao?”
Nữ tử khựng lại, sau đó bình tĩnh nói: “Sở Thanh đã chết sáu năm rồi, bây giờ ta là Ngô Thanh Ly, điện hạ đừng gọi nhầm nữa.”
Thân xác hiện tại của nàng là con riêng của Ngôn quốc công, nhưng điều nực cười là, Ngôn quốc công còn không biết mình có một đứa con riêng lưu lạc ở Việt Châu.
Mẹ của Ngô Thanh Ly, Cố thị, vốn là thiên kim ŧıểυ thư của một dược thương ở Việt Châu, mười chín năm trước Cố thị theo cha lên Thịnh Kinh buôn bán dược liệu, gặp Ngôn quốc công phong độ ngời ngời bên bờ Li Thủy Hà. Năm đó Ngôn quốc công còn rất trẻ, dung mạo tuấn tú, lại rất khéo ăn nói, vừa gặp đã yêu Cố thị.
Cố thị tâm tính lương thiện, bị một tay lão luyện tình trường là Ngôn quốc công ngày ngày dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ đến mê muội, trong thời gian ở Thịnh Kinh, hai người thường xuyên lén lút gặp nhau, cuối cùng đã có một đêm mặn nồng trước khi Cố thị về Việt Châu.
Ngôn quốc công chưa từng nói rõ thân phận thật của mình với Cố thị, chỉ nói mình là thư sinh lên kinh ứng thí, sau khi xong việc, hắn đưa cho Cố thị một miếng ngọc bội làm tín vật, nói sau khi về nhà bàn bạc với trưởng bối sẽ tự mình đến Việt Châu cầu hôn.
Cố thị về nhà không lâu thì phát hiện mình có thai, đáng tiếc chờ mãi cũng không thấy Ngôn quốc công đến cầu hôn.
Cái thai ngày càng lớn, chuyện không thể giấu được nữa, rất nhanh đã bị Cố lão gia phát hiện.
Cố lão gia tức giận, sai người mang ngọc bội đến Thịnh Kinh tìm hiểu, cuối cùng mới biết đối phương không phải thư sinh gì cả mà là Ngôn quốc công, trọng thần triều đình, hơn nữa Ngôn quốc công đã có thê thiếp, rõ ràng là lừa gạt Cố thị.
Ngôn quốc công quyền cao chức trọng, không phải một dược thương nhỏ bé có thể đắc tội, Cố lão gia đành nuốt giận vào bụng, quay về bắt Cố thị phá thai. Nhưng lúc đó Cố thị đã mang thai năm tháng, thai nhi đã thành hình, nàng kiên quyết không chịu bỏ con.
Năm đó Cố lão gia cũng là người có tiếng tăm ở Việt Châu, nữ nhi tư thông còn mang thai là chuyện rất mất mặt, vì vậy ông tức giận từ mặt Cố thị, đuổi nàng ra khỏi nhà.
Cố thị kiêu ngạo, sau khi bị đuổi khỏi nhà cũng không đến Thịnh Kinh tìm Ngôn quốc công mà một mình mở một tiệm thuốc ở ngoại ô Việt Châu, chữa bệnh cho dân nghèo.
Nói là tiệm thuốc, thực ra chỉ là một sạp thuốc nhỏ, nàng dựa vào chút tiền kiếm được nuôi sống bản thân và đứa con trong bụng. Sau khi sinh Ngô Thanh Ly, Cố thị sinh bệnh qua đời khi Ngô Thanh Ly mười tuổi.
Lúc hấp hối, Cố thị rất lo lắng cho tương lai của nữ nhi, định để Ngô Thanh Ly về Việt Châu tìm ông ngoại sau khi mình mất, nhưng lại sợ Cố lão gia sĩ diện không nhận cháu gái.
Bất đắc dĩ, bà đành kể cho nữ nhi chuyện ngọc bội và cha ruột, nói nếu ông ngoại không nhận thì đến Thịnh Kinh tìm cha.