Phong Hoa Tuế Nguyệt (NP)

Chương 3: Hỉ phục đỏ rực, ôm hận mà chết

Trước Sau

break

Sở Thanh không chịu nổi lời sỉ nhục cha mình của Tô Ngưng Sương, dùng hết sức lực phun một ngụm máu lên người nàng ta.

Máu tươi đỏ sẫm loang lổ trên bộ hỷ phục đỏ rực của Tô Ngưng Sương, không hiểu sao lại vô cùng chói mắt, khiến bộ hỷ phục trở nên cũ kỹ dơ bẩn.

Hỷ phục bị vấy bẩn, Tô Ngưng Sương không còn giữ được vẻ ŧıểυ thư khuê các nữa, nàng tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, ra lệnh cho bà tử: “Bẻ cổ tay nó cho ta! Nếu nó thích phun máu thì cứ để nó phun hết máu trong người ra!”

Bà tử nghe lệnh, nhanh chóng dùng chủy thủ cắt cổ tay Sở Thanh.

Lưỡi dao sắc bén cứa vào da thịt, Sở Thanh không hề cảm thấy đau, nàng trừng mắt nhìn Tô Ngưng Sương, cười lạnh:

“Tô Ngưng Sương, ngươi cứ đợi đấy, Sở Thanh ta dù làm quỷ cũng không tha cho ngươi! Ta sẽ ngày đêm nguyền rủa ngươi sống không bằng chết! Nguyền rủa Tô gia các ngươi tan cửa nát nhà!”

Nữ nhân cười lớn trên mặt đất, da thịt lở loét, tay chân bị bẻ gãy thành hình thù kỳ dị, khuôn mặt không còn nhìn ra hình dáng ban đầu, chi chít những vết đao, máu me đầm đìa.

Đặc biệt là đôi mắt nàng chứa đựng hận thù ngút trời như muốn thiêu đốt tất cả, giọng nói khàn đặc phát ra những âm thanh nghẹn ngào, giống như ác quỷ bò ra từ địa ngục đến đòi mạng.

Tô Ngưng Sương nhìn Sở Thanh như vậy, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh từ lòng bàn chân.

“Giãy chết.” Nàng ta cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Sở Thanh, ngươi cứ chờ chết đi, mở to mắt mà xem Tử Dương rước ta về nhà như thế nào!”

Cổ tay ngâm trong nước lạnh nhanh chóng nhuộm đỏ cả chậu nước, cảm nhận được cái chết đang đến gần, Sở Thanh không hề sợ hãi. So với việc bị tra tấn ngày ngày, chết đi ngược lại là một sự giải thoát.

Nàng không sợ chết, nàng chỉ không cam lòng.

Không cam lòng cho cha nàng cả đời thanh liêm đến chết vẫn phải mang tiếng oan, không cam lòng cho mẫu thân nàng hiền lành bị kẻ xấu sát hại, không cam lòng cho 67 mạng người trong Sở gia, kẻ chết người bị lưu đày.

Có một điều Tô Ngưng Sương nói đúng, nguồn cơn của những đau khổ này đều là vì nàng.

Nếu nàng không yêu Bùi Triệt, Tô Ngưng Sương sẽ không ghen ghét, cha nàng sẽ không bị Tô Tần hãm hại tội tư thông với hậu phi, Sở gia cũng sẽ không gặp tai họa…

Mặt trời ngả về tây, ánh tà dương đỏ như máu, trong Tô phủ vang lên tiếng chiêng trống rộn ràng.

Tô Ngưng Sương tìm cho Sở Thanh một vị trí đắc địa, nàng có thể nhìn thấy bên ngoài qua khe cửa sổ. Một nam nhân mặc hỷ phục đỏ rực đang từng bước tiến về phía nàng, nhưng hắn không phải đến cứu nàng, mà là đưa kẻ thù của nàng lên kiệu hoa.

Hai bóng người đỏ rực kia thật chói mắt, bộ hỷ phục trên người họ dường như còn đỏ hơn cả máu nàng đang chảy, khiến mắt Sở Thanh đau nhói.

Không cam lòng nhìn nam nhân từng nói chỉ yêu mình nàng, quay lưng cưới người khác.

Cơ thể lạnh dần, tầm mắt cũng bắt đầu mờ đi, cho đến khi hai bóng người đỏ rực kia biến mất, Sở Thanh mới ôm hận nhắm mắt xuôi tay.

Cha, nương, nữ nhi bất hiếu.

Nếu có kiếp sau, nữ nhi nhất định sẽ tìm ra những kẻ đã hãm hại Sở gia chúng ta, trả nợ máu bằng máu!

“ŧıểυ thư… ŧıểυ thư…”

Một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi loạng choạng bước đi, yếm đào hồng nhạt nhuốm một mảng đỏ tươi, máu loãng theo kẽ tay nàng che ngực không ngừng chảy ra, nhỏ giọt xuống tà váy.

“Thanh Nhi… Thanh Nhi…”

Quay đầu lại, một phụ nhân mặc áo bông xanh biển nằm trên mặt đất, bà run rẩy đưa tay ra, nét mặt dịu dàng, nhưng cổ lại có một vết cắt sâu hoắm, máu tươi phun ra, nhuộm đỏ cả đất.

Nữ tử trên giường bỗng nhiên mở mắt.

Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, trong phòng hương khói lượn lờ, ánh nến leo lắt, thì ra chỉ là một giấc mơ.

Sở Thanh không ngờ mình thật sự có kiếp sau.

Nhưng nói là kiếp sau, chi bằng nói là linh hồn nàng nhập vào thân xác người khác.

Nàng bị Tô Ngưng Sương sai người cắt cổ tay, chảy máu đến chết trong hậu viện Tô phủ, vừa mở mắt ra đã thành con riêng lưu lạc ở Việt Châu của Ngôn quốc công, trọng thần đương triều - Ngô Thanh Ly.

Nhưng nàng chết đi sống lại, chớp mắt đã năm năm trôi qua, cộng thêm một năm dưỡng thương ở Việt Châu, kẻ thù của nàng đã sống yên ổn sáu năm ở Thịnh Kinh.

Thật lâu quá rồi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc