Phong Hoa Tuế Nguyệt (NP)

Chương 20:

Trước Sau

break

Ngôn Thanh Ly cất kỹ khế ước bán thân của Ngọc Trúc, nàng và Ngọc Trúc tình như tỷ muội, vốn không cần thứ này, nhưng đến Thịnh Kinh, e là người Ngôn gia sẽ điều tra, giữ lại cũng tốt.

Vừa mở túi vải ra, hương hoa quế ngọt ngào tỏa ra, Ngôn Thanh Ly hơi sững sờ.

“Đây là…” Nàng nhìn những gói thức ăn được bọc trong giấy dầu, có chút bối rối.

“Ngày mai chúng ta phải chia tay, muội mang theo những thứ này, dọc đường đói bụng thì có cái ăn.” Ninh Thiên Lân mỉm cười ngồi trên xe lăn, trường bào xanh nhạt khiến hắn càng thêm trắng trẻo, nói xong câu đó hắn liền ho nhẹ.

Ngôn Thanh Ly nắm tay hắn bắt mạch, “Tứ điện hạ bị nhiễm phong hàn sao?”

Cát Phúc có chút trách móc: “Những thứ này đều là điện hạ tự mình mua cho Ngôn cô nương.”

“Cát Phúc.” Ninh Thiên Lân hơi cau mày, “Không sao, chỉ là chút phong hàn thôi, A Ly đừng lo lắng.”

Ngôn Thanh Ly quay người viết một đơn thuốc đưa cho Cát Phúc, rồi nói với Ninh Thiên Lân: “Mong điện hạ sau này đừng làm những việc này nữa, hiện giờ ngài phải giữ gìn sức khỏe.”

Ninh Thiên Lân cụp mắt, che giấu vẻ thất vọng trong đáy mắt, “Được.”

Ngôn Thanh Ly cảm thấy mình hơi nghiêm khắc, bèn dịu giọng, “Đa tạ Tứ điện hạ, ta vừa hay chưa chuẩn bị những thứ này.”

“A Ly, giữa chúng ta thật sự không cần khách sáo như vậy.”

Ninh Thiên Lân nhìn nữ tử thanh lệ trước mặt, ánh mắt như có ngọn lửa bùng lên, nhưng nàng lại cố ý lảng tránh ánh mắt hắn.

“Sắp đến giờ giới nghiêm rồi, ta tiễn điện hạ ra ngoài.”

Ngôn Thanh Ly không để Ngọc Trúc đi theo, tự mình tiễn Ninh Thiên Lân ra cổng.

“A Ly, đến đây thôi, muội nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải lên đường.”

Ngôn Thanh Ly gật đầu, thấy Cát Phúc sắp đẩy Ninh Thiên Lân đi, nàng đột nhiên gọi: “Tứ điện hạ!”

Ninh Thiên Lân quay người lại.

Ngôn Thanh Ly vẻ mặt phức tạp, “Chuyện phu quân Ngọc Trúc rơi xuống vực, là ngài sai người sắp đặt?”

Để Ngọc Trúc không vướng bận quay về bên cạnh nàng, Ninh Thiên Lân rất có khả năng làm ra chuyện này.

Ninh Thiên Lân không nói gì, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhạt, một lúc sau hắn nhẹ giọng nói: “Không phải.”

Ngôn Thanh Ly thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi nàng thật sự sợ hắn sẽ nói "Phải".

Nếu phu quân Ngọc Trúc thật sự do hắn sai người giết, nàng sẽ không biết phải đối mặt với Ngọc Trúc như thế nào.

“Nhưng mà,” dưới ánh trăng, nam tử cụp mắt, ôn nhu như tiên giáng trần, “Người thợ săn đó sau khi rơi xuống vực vẫn còn thoi thóp, nhưng người của ta đã không cứu hắn.”

Ngôn Thanh Ly sững sờ.

Ninh Thiên Lân ngẩng đầu, “A Ly, muội có trách ta không?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc