Mùa mưa phùn, tại Nam Thành, mưa đã âm ỉ kéo dài suốt nửa tháng. Trong khu nghĩa trang, một cô gái đứng như chết lặng trước một ngôi mộ mới.
Thẩm Tri Tâm đứng đó thật lâu, ánh mắt cô phức tạp nhìn vào bức ảnh trắng đen trên bia mộ. Trong bức ảnh đó, một người đàn ông mang nét lạnh lùng, uy nghiêm không cần nổi giận cũng khiến người khác khiếp sợ. Đôi mắt anh lạnh nhạt như đẩy người khác ra ngàn dặm, nó khiến cô – người vợ của anh – đã không biết bao lần cảm thấy sợ hãi.
Ba năm trước, Thẩm Tri Tâm bị ép gả cho Phó Thừa Cảnh. Trong ba năm, vô số lần cô đã lần lên kế hoạch trốn khỏi người đàn ông đáng sợ này. Nhưng đáng tiếc chưa lần nào cô thành công. Mỗi lần như vậy, cô đều bị người của Phó Thừa Cảnh bắt về và giám sát chặt chẽ.
Cuối cùng, không ngờ cô lại chia tay anh theo cách này.
“Phó Thừa Cảnh, tại sao anh lại cứu tôi? Nếu không vì cứu tôi mà anh đã không ra nông nỗi này! Anh có bị điên không?”
Đứng trước bia mộ ấy, Thẩm Tri Tâm vừa khóc vừa gào lên, đôi mắt cô cũng không kìm được mà đỏ.
Một tháng trước, Thẩm Tri Tâm bị bắt cóc.
Vừa nhận được tin, Phó Thừa Cảnh đã một mình mạo hiểm đến cứu cô. Nhưng không ngờ, anh lại rơi vào vòng vây của kẻ thù đã mai phục sẵn. Tuy một mình phải chống lại nhiều người, nhưng anh vẫn đánh lui được đối phương.
Nhưng ông trời không cho ai tất cả, ngoài dự kiến của tất cả mọi người, kẻ địch đã chĩa súng về phía Thẩm Tri Tâm. Thấy vậy, Phó Thừa Cảnh không chút do dự dùng thân mình che chắn cho cô. Và cũng vì thế, mà phát súng của kẻ địch đã bắn trúng tim anh.
Ngay sau đó, người của Phó Thừa Cảnh đã kịp thời đến, và nhờ vậy mà Thẩm Tri Tâm đã sống sót, nhưng trái lại, Phó Thừa Cảnh vì mất máu quá nhiều mà qua đời.
Rõ ràng, cô đã thành công thoát khỏi sự ràng buộc và kìm hãm của người đàn ông này, nhưng tại sao, tại sao cô lại không cảm thấy vui vẻ như tưởng tượng?
Ngược lại, sâu thẳm trong tim, từng cơn đau nhói len lỏi khiến cô mỗi đêm trằn trọc khó ngủ.
“Thẩm Tri Tâm! Không ngờ cô lại trốn ở đây!”
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau. Thẩm Tri Tâm quay người lại, ngoài suy nghĩ của mình, cô chỉ thấy Tống Dịch An và cô em gái cùng cha khác mẹ - Thẩm Tư Ngữ xuất hiện trước mặt.
Chắc hẳn vì quá đau buồn nên cô không nghe thấy có người đến gần. Thẩm Tri Tâm lau nước mắt rồi kích động tiến lên nói:
“Dịch An, em đã tìm mọi cách cũng không liên lạc được với anh. Một tháng nay, em phải lẩn trốn khắp nơi nhưng thật sự không còn nơi nào để đi. Anh đưa em đi đi, đưa em rời khỏi Nam Thành, em không muốn quay lại đây nữa.”
Thấy Thẩm Tri Tâm tiến lại gần, trong mắt Tống Dịch An thoáng hiện một tia chán ghét không rõ nguyên do.
Thấy cô vẫn tiến lại gần, Thẩm Tư Ngữ đột nhiên đẩy mạnh Thẩm Tri Tâm ra xa, giọng điệu ả chua ngoa, cay nghiệt quát: “Thẩm Tri Tâm, cô cút xa ra một tí! Đừng lại gần anh Dịch An!”
Bị đẩy, Thẩm Tri Tâm ngã xuống đất, đầu gối cô lập tức trầy xước khiến máu chảy ròng ròng.
“Tư Ngữ, em…”
Thẩm Tư Ngữ lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Tri Tâm, ả thân mật nép vào lòng Tống Dịch An rồi đắc ý nói:
“Để tôi nói thật cho cô biết! Dịch An là bạn trai của tôi, chúng tôi đã yêu nhau năm năm rồi, và giờ tôi đang mang thai con của anh ấy!”
“Cái gì? Rõ ràng Dịch An và chị…”
Trước khi kết hôn với Phó Thừa Cảnh, Thẩm Tri Tâm và Tống Dịch An đã hẹn hò được một năm, nhưng cô không ngờ hắn ta lại sớm cấu kết với cô em gái cùng cha khác mẹ của cô!
“Hừ, nói cô ngốc cũng đúng! Người mà Dịch An luôn thích là tôi! Nhưng ai ngờ, người mẹ già của cô chết sớm, trước khi chết, bà ta còn để lại di chúc bí mật, và yêu cầu cô phải kết hôn mới được thừa kế tài sản. Tôi và Dịch An đã bàn bạc với nhau để anh ấy cố ý tiếp cận cô. Nhưng khi sắp thành công đến nơi thì lại bị Phó Thừa Cảnh phá đám cướp lấy cô làm vợ!”
Thẩm Tri Tâm như bị sét đánh, cô không dám tin, nhưng vẻ mặt lạnh lùng của Tống Dịch An đã nói lên tất cả, cô đã quá cả tin!
“Trước đây, Phó Thừa Cảnh luôn bảo vệ cô nên bọn tôi không thể ra tay. Không ngờ, giờ cô lại tự mình tìm đường chết! Giờ thì để tôi cho cô được chết rõ ràng! Vụ bắt cóc ấy là do chúng tôi sắp đặt, bọn tôi dùng cô làm mồi nhử, quả nhiên, Phó Thừa Cảnh đã mắc bẫy và còn vì cô mà chết!”
“Giờ Phó Thừa Cảnh đã chết, tôi sẽ chống mắt lên coi xem ai còn có thể giúp cô! Chịu chết đi, chị gái tốt của tôi! Chỉ khi cô chết, tài sản của cô mới danh chính ngôn thuận thuộc về chúng tôi!”
Vừa dứt lời, Thẩm Tư Ngữ nhìn Thẩm Tri Tâm với ánh mắt hiểm độc. Cô liếc sang Tống Dịch An bên cạnh rồi sợ hãi lùi lại không ngừng lắc đầu.
“Dịch An, không, anh sẽ không làm vậy, đừng mà…”
“Dịch An, sao anh còn chưa ra tay? Nhà họ Phó giờ đã hận cô ta thấu xương, anh giết cô ta cũng chẳng ai quan tâm! Nếu cô ta chết, năm mươi triệu tài sản đó sẽ là của chúng ta!”
“Hai người muốn làm gì!”