Trong phòng thẩm vấn, hai cảnh sát liếc nhìn nhau, hai người đều cảm thấy lời anh vừa mới nói quả thực hoang đường đến thái quá.
“Tôi có thể liên hệ cho hắn ta.” Dư Trì Bắc lấy ra lợi thế cuối cùng, “Điều kiện là, các người phải mang tôi đến tìm hắn.”
“Anh có thể liên hệ cho hắn sao?” Nữ cảnh sát dao động, nam cảnh sát lại kéo lấy nữ cảnh sát, “Cô điên rồi à?! Cô muốn thả anh ta ra ngoài hả?!”
“Không phải thả anh ta ra ngoài, cậu không nghe thấy anh ta nói gì sao? Là chúng ta dẫn anh ta đi tìm hắn, chứ không phải một mình anh ta ra ngoài.”
Trong phòng ba người đối diện.
Ánh mắt Dư Trì Bắc sắc bén lại thản nhiên, anh nhìn đồng hồ trên tường, thái dương bởi vì khắc chế cùng ẩn nhẫn mà nổi lên gân xanh.
“Được!” Nữ cảnh sát đi ra ngoài, “Tôi đi báo lại với cấp trên.”
Nam cảnh sát liếc nhìn Dư Trì Bắc một cái, cũng đi theo phía sau nữ cảnh sát ra ngoài.
Dư Trì Bắc nhìn chằm chằm vào tường, trong đầu hiện lên khuôn mặt Đường Cổ lúc khóc lúc cười, hai cánh tay anh rũ sang hai bên đột nhiên nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay căng chặt, anh có chút bạo nộ mà đem nắm đấm nện ở trên bàn.
Cảnh sát đi không bao lâu đã quay về, cục trưởng đồng ý yêu cầu của Dư Trì Bắc.
Sau đó, Dư Trì Bắc được người đưa tới xe cảnh sát, trong tay anh cầm di động của nữ cảnh sát, gọi điện thoại cho khỉ con.
Gọi lần đầu không ai nghe máy, lần thứ hai, khỉ con mới tiếp nhận, vẫn phòng bị không mở miệng trước.
Sầm Loan ngồi ở bên kia, chuyên viên trang điểm đang dặm lại lớp make up cho anh.
Dặm xong lớp trang điểm, anh đi theo chuyên viên trang điểm ra phía sau, nhìn chuyên viên trang điểm hóa trang cho Diệp Phù.
Diệp Phù nhắm hai mắt, cảm nhận được ánh mắt anh dừng ở trên mặt, khóe miệng nhịn không được cong lên.
“Anh Sầm, anh muốn học hoá trang sao?” Chuyên viên trang điểm thấy anh nhìn chằm chằm vào, bộ dáng giống như muốn thử, liền nói đùa một chút, “Anh muốn thử không?”
Rõ ràng là cùng một loại cọ, nhưng người cầm lại là ảnh đế, trái tim Diệp Phù sắp nhảy ra ngoài rồi, lỗ tai cũng đỏ đến lợi hại.
“Cọ này không tồi.” Sầm Loan thấy bên tai Diệp Phù đỏ lên, chỉ nghĩ tìm cái không ai địa phương, đem kia yếu ớt nhĩ cốt ngậm ở trong miệng phệ cắn liếʍ láp.
Chuyên viên trang điểm nghe vậy cao hứng mà cười, “Để hôm nào tôi tặng anh một bộ nhé?”
Sầm Loan đáp lời, “Được.”
Trong đầu lại suy nghĩ, cây cọ kia có thể dính nước, quét lên trên người cô.
“Ai…” Chuyên viên trang điểm kêu lên một tiếng, Diệp Phù bị giữ chặt, khuôn mặt cô đỏ bừng, chuyên viên trang điểm kỳ quái nói, “Chị Phù, mặt chị sao tự nhiên hồng thế?”
Ở đâu không hỏi tuổi, chỉ dựa vào vị trí để xưng hô.
Trước mắt Diệp Phù là nữ chính, vì vậy, mọi người ở đoàn phim gặp cô, đều gọi một tiếng chị Phù.
Lại nể tình mặt mũi của ảnh đế, bởi vì trợ lý Hồ Tùng Vũ và Tiêu Hiểu Hồng của ảnh đế đều gọi cô là chị Phù.
Diệp Phù sờ sờ mặt, cắn môi nói, “Nóng quá.”
Sầm Loan ở bên kia cười khẽ, không trêu cô nữa, xoay người rời, giọng nói lại phiêu dạt lại.
Ba chữ cuối cùng anh nói vừa thong thả vừa ái muội.
Hồ Tùng Vũ đầu đất nên cũng trung thực đi mua, chỉ có Diệp Phù đứng ngây tại chỗ, mặt đỏ tai hồng mà nhìn chằm chằm bóng dáng ảnh đế, trong lòng nhịn không được nghĩ.