đa͙σ diễn Từ chỉ đa͙σ cho anh diễn một lần, Sầm Loan lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, ánh mắt anh lại lướt qua mọi người, nhìn thẳng vào Diệp Phù.
Diệp Phù đứng trong đám người, bị anh nhìn chăm chú có chút ngượng ngùng, cúi đầu nhìn xuống mu bàn chân, ngẩng đầu thấy anh vẫn còn nhìn cô, tựa hồ đang đợi cô đáp lại.
Lỗ tai cô nóng lên.
Đá đá không khí dưới chân, do dự hồi lâu, mới thoải mái hào phóng mà nhìn anh một cái.
Người đàn ông nhìn về phía cô chớp chớp mắt.
đa͙σ diễn Từ cầm lấy kịch bản trực tiếp quăng lên trên bàn, “Bắt đầu quay phim!”
Sầm Loan cười khẽ, “Lão Từ có phải tới thời kỳ mãn kinh rồi hay không.”
“Đợt lát nữa một cảnh quay mà cậu không qua, tôi sẽ cho cậu biết thời kỳ mãn kinh phát tác có bao nhiêu khủng bố.” đa͙σ diễn Từ bảo trợ lý trường quay lại đây, còn những người khác chuẩn bị lắp đặt ánh sáng cho tốt.
Ngay tại thời khắc căng thẳng như thế, Sầm Loan vẫn còn có thể cười trấn an với Diệp Phù.
Diệp Phù khẩn trương thay anh, nhưng trong lòng lại ngọt như chảy mật.
Mọi người cầm dụng cụ vào phòng, cái nơi gọi là “Phòng thẩm vấn”.
“Stockholm tập bảy cảnh mười, lần quay đầu tiên! Action!” Trợ lý trường quay đánh bản.
【 Dư Trì Bắc ngồi ở trên ghế, tư thái lười nhác vô vị, anh tùy tiện nằm, dùng lỗ mũi nhìn hai cảnh sát đối diện.
“Cho anh một cơ hội cuối cùng, rốt cuộc anh có biết, đồng bọn của anh chạy tới chỗ nào rồi hay không?”
“Nếu anh nói ra, chúng tôi sẽ suy xét giảm hình phạt.”
Dư Trì Bắc cười lạnh, “Đừng giảm, nhà tù thoải mái hơn, có đồ ăn thức uống, thoải mái hơn nhiều so với bên ngoài đấy.”
“Anh thật sự không muốn đi ra ngoài à?” Nam cảnh sát nhịn không được lấy tên Đường Cổ ra, “Anh không phải đã hứa hẹn với người ta, dẫn người đi ra ngoài du lịch sao? Sao, như thế nào? Thật sự không muốn đi ra ngoài à?”
Sắc mặt Dư Trì Bắc khẽ biến, anh lạnh lùng nhìn nam cảnh sát, đầu lưỡi đẩy đẩy cái má, ánh mắt lập tức hung ác, rồi lại trong nháy mắt, thần sắc lại biến thành bộ dáng lười nhác, anh không mặn không nhạt mà nói, “Đàn bà thôi mà, dáng người không tồi, ngủ với tôi cũng thật thoải mái.”
Nữ cảnh sát đứng bên cạnh nghe thấy lời thô tục của anh, tức giận đập lên cái bàn, “Dư Trì Bắc! Anh có phải con người hay không!? Hiện tại Đường Cổ bị anh em của anh bắt cóc, sống chết chưa biết, anh lại còn có thể nói ra những lời này!”
Người đàn ông đang cà lơ phất phơ đột nhiên đứng lên, một phen kéo lấy cổ áo nữ cảnh sát, “Cô vừa nói cái gì?”
Nữ cảnh sát bị kéo đến lảo đảo, lần đầu tiên cô ấy gần gũi nhìn nam phạm nhân như thế, lúc này mới phát hiện người đàn ông này vô cùng tuấn tú, mặt cô ấy đỏ lên một chút, ngay sau đó mới đẩy cánh tay người đàn ông ra, “Anh buông tay ra…”
Nam cảnh sát cũng xông tới, muốn bẻ cánh tay anh ra, lại bị Dư Trì Bắc gọn ghẽ đẩy ra.
Người đàn ông thẳng tắp lôi kéo cổ áo nữ cảnh sát, giọng nói đinh tai nhức óc, “Mẹ nó, ông đây đang hỏi cô ——! Chuyện khi nào?! Cô ấy bị người bắt đi ở đâu?! Là do ai làm!?”
Nữ cảnh sát bị khí thế của anh dọa sợ, giọng nói run run, “… Hôm nay, buổi tối, bệnh viện… Ngay cửa bệnh viện, hắn… Người kia, lái xe taxi …. Trong camera giám sát là thế…”
“Khỉ con.” Dư Trì Bắc bình tĩnh mà nói ra tên người kia, “Biệt danh là khỉ con, tên thật là Hầu Cường.”
Nữ cảnh sát kinh ngạc trong chớp mắt, lúc này mới tỉnh ngộ lại, người đàn ông đang khai báo tung tích của anh em còn lại.
Nam cảnh sát cũng nhanh chân đứng lên, cầm lấy bút bắt đầu ghi lại.
“Mục tiêu của hắn là tôi, mau thả tôi ra ngoài, tôi sẽ mang Đường Cổ bình yên vô sự trở về.” Khi Dư Trì Bắc nói chuyện, vết sẹo trên mặt anh trầm xuống, khiến cả khuôn mặt anh đều hiện ra vài phần tối tăm cùng khủng bố.
Nữ cảnh sát nhanh chóng phủ quyết, “Không được! Chúng tôi không thể thả anh đi!”
“Tôi sẽ không chạy, chỉ cần cô thả tôi ra ngoài, tôi tuyệt đối sẽ mang cô ấy an toàn trở về.” Dư Trì Bắc trừng mắt nhìn nữ cảnh sát, “Tôi thề với trời!”