Linh mạch của ma tu có hơi đặc biệt, từ cổ tay không thể thăm dò được.” Tống Bất Vân một tay ôm lấy hông cậu, nhấc bổng cậu lên. Khúc Ngư không thể mượn lực nên chỉ có thể ôm chặt lấy cổ Tống Bất Vân.
Tống Bất Vân đang làm gì vậy? Cơ thể Khúc Ngư run rẩy một chút, không có sức lực dựa vào trong lòng ngực Tống Bất Vân. Cậu cảm thấy những ngón tay thon dài của người nọ luồn sâu vào kẽ hở bí mật nhất trên cơ thể mình, mò mẫm dọc theo da thịt mềm mại. Cảm giác này thật kỳ lạ, vừa tê dại lại vừa mềm mại, mông của Khúc Ngư run rẩy không kiểm soát được.
“Phía dưới khá mềm, trước kia đã từng dùng qua chưa?” Giọng điệu của Tống Bất Vân vẫn bình thường, như thể hắn ta không nghĩ đây là chuyện gì đó to tác lắm.
Khúc Ngư cắn môi, lắc đầu như trống bỏi.
Tống Bất Vân là người luyện kiếm, ngón tay thon dài. Ngón tay hắn ta tiến vào thăm dò, trực tiếp đụng đến một điểm nhỏ nhô lên, giống như không có việc gì ấn lên mặt trên. Cơ thể Khúc Ngư co giật, giữa đùi trào ra một lượng lớn nước sốt, bắn ướt tay Tống Bất Vân.
Tống Bất Vân nâng tay lên cho cậu xem, chất lỏng ướt át xấu hổ chảy xuống: "Sao lại có thể chảy nước? Chẳng lẽ ngươi là hậu duệ thủy linh căn?"
Khúc Ngư xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, giống như sắp khóc. Tống Bất Vân thở dài, giọng điệu dịu đi một chút: "Đừng xấu hổ mà ŧıểυ câm, hậu duệ thủy linh căn là như thế này, chỉ cần rửa sạch bằng nước là được."
Vừa dứt lời, ngón tay hắn bắt đầu dùng sức khuấy đảo, mỗi lần hạ xuống đều đâm rất sâu, phát ra tiếng nước ọc ọc. Khúc Ngư cảm thấy bản thân giống như một dòng suối, không ngừng phun nước ra bên ngoài, vật nhỏ phía trước cũng ngẩng cao lên.
Cậu run rẩy đến mức khó có thể ngồi yên, Tống Bất Vân lại vỗ mạnh vào mông cậu, lần này đưa Khúc Ngư hoàn toàn đạt tới cực khoái, cả người run rẩy bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, tất cả đều dính vào quần áo phần ngực trên người của Tống Bất Vân.
“Nước của ngươi cũng thật ngọt, đúng là thiên phú dị bẩm.” Tống Bất Vân liếʍ ngón tay, có hơi vô tội khen ngợi.
Khúc Ngư vốn dĩ cảm thấy Tống Bất Vân đang trêu chọc mình, nhưng nhìn vẻ mặt thâm trầm lạnh lùng trước sau như một của Tống Bất Vân, cậu lại cảm thấy không chắc chắn. Đây có thực sự là cách khám phá linh mạch mà cậu không hiểu? Là cơ thể cậu quá nhạy cảm sao ? Nhưng rõ ràng cậu chỉ là phàm nhân, cái gì mà hậu duệ thủy linh chứ ?
“Ngươi tên gì?” Tống Bất Vân hỏi lại.
Khúc Ngư vốn định viết chữ lên tay hắn ta nhưng hai tay Tống Bất Vân đều đang giữ cái mông cậu. Cậu chỉ còn cách tiến lại gần, cúi đầu nghiêm túc viết tên mình lên ngực hắn ta.
“Khúc Ngư?” Tống Bất Vân hỏi, “Ngươi thích viết tên mình lên thân của người khác sao ?”
Khúc Ngư sửng sốt một chút, lắc đầu, dùng khẩu hình nói: Ta không thích.