Pháo Hôi Người Câm Nhu Nhược Bị Yêu Thương

Chương 10: Bị Tống Bất Vân bắt đi

Trước Sau

break

“Tống sư huynh, đây là người hầu của đại sư huynh.” Trình Sơn vừa dùng tay bảo vệ Khúc Ngư vừa đáp.
"Ồ? Người hầu?" Tống Bất Vân cười khẽ một tiếng, xách Khúc Ngư giống như xách gà con: "Ta sẽ đưa cậu ta đi trước, Lâm Thanh Việt có hỏi thì nói hắn đến tìm ta."
Tống Bất Vân nói xong liền phi thân rời đi. Trình Sơn muốn ngăn cản nhưng bị uy áp của hắn ta cưỡng chế đứng yên tại chỗ. Hắn nghiến răng dậm chân, quay đầu tức giận bất bình đi tìm Lâm Thanh Việt.
Đoạn này là một tình huống ngẫu nhiên chưa từng xảy ra trong cốt truyện, Khúc Ngư đang đối mặt với nhân vật chính sẽ tự tay giết mình, trong lòng cậu nổi lên cảnh giác cao độ. Tống Bất Vân rất nhanh đã đưa cậu đến một hang động hẻo lánh, là động phủ của riêng Tống Bất Vân.
Tống Bất Vân tự mình ném cậu lên giường, quan sát Khúc Ngư, hỏi: "Ngươi có phải là người bị Lâm Thanh Việt giấu trong động phủ không?"
Khúc Ngư không hiểu ý đồ của hắn ta nên chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
"Ngươi tên là gì? Từ đâu đến?" Tống Bất Vân tiến lại gần một chút, khuôn mặt lạnh lùng của hắn ta phóng đại trước mắt Khúc Ngư, rất có sức uy hiếp.
Khúc Ngư chỉ chỉ cổ họng của mình, sau đó quơ quơ tay ra hiệu bản thân là người câm. Tống Bất Vân cảm thấy thú vị: "Ngươi là kẻ câm? Mở miệng ra để ta kiểm tra xem có phải là nói dối không."
Khúc Ngư không còn cách nào khác đành phải ngoan ngoãn hé miệng, thè đầu lưỡi ra. Tống Bất Vân duỗi hai ngón tay ra kẹp lấy chiếc lưỡi đỏ tươi, trơn nhẵn non mềm của cậu, hết lần này đến lần khác khuấy đảo khiến bàn tay dính đầy nước bọt của Khúc Ngư. Khúc Ngư bị hắn ta làm cho hít thở không thông, đuôi mắt đỏ hoe, hốc mắt ươn ướt.
Tống Bất Vân thong thả ung dung rút tay ra: "Xem ra ngươi thật sự là người câm."
Khúc Ngư vội vàng rụt lưỡi lại, thở không ra hơi, không có thời gian nghe hắn ta nói.
Tống Bất Vân lại nắm cằm cậu nâng lên: "Ngươi thật sự là người hầu của hắn?"
Khúc Ngư vội vàng gật đầu.
Ngón tay Tống Bất Vân chạm vào vết thương trên mặt cậu: “Lớn lên không dễ nhìn nhưng trông cũng không giống người hầu đứng đắn gì.” Giọng điệu của hắn ta hơi trầm xuống: “Ngươi sẽ không phải là… lô đỉnh của hắn chứ? "
Lô đỉnh? Đầu óc Khúc Ngư trong giây lát trở nên trống rỗng. Hiểu lầm to rồi, nếu Tống Bất Vân nổi máu ghen chém chết cậu thì làm sao bây giờ. Nhưng mà vội vàng phủ nhận thì không phù hợp với thiết lập nhân vật, cho nên Khúc Ngư chỉ có thể dùng ánh mắt mờ mịt nhìn hắn ta, giống như không biết lô đỉnh nghĩa là gì.
Tống Bất Vân nhìn thấy ánh mắt ngây thơ vô tội của cậu, trên khuôn mặt lạnh như băng nở nụ cười hiếm thấy: "Ngươi không biết lô đỉnh nghĩa là gì? Không sao, ta có thể nói cho ngươi biết. Nhưng mà trước tiên ta phải kiểm tra linh mạch trong cơ thể ngươi một chút đề phòng trường hợp ngươi là nội ứng ma tu."
Khúc Ngư thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn duỗi cổ tay ra. Tống Bất Vân dùng bàn tay giữ lấy cổ tay cậu, đầu ngón tay vuốt nhè nhẹ. Khi hắn ta tiếp tục, tay kia bấm pháp quyết. Khúc Ngư vẫn chưa kịp phản ứng lại, y phục trên người cậu đã biến mất không dấu vết, cậu không mảnh vải che thân ngồi trên giường Tống Bất Vân.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc