Pháo Hôi Này Hơi Bị Trâu Bò

Chương 19: Học tập khiến tôi vui vẻ (19)

Trước Sau

break

Khi nhà họ Lê định xong thời gian tổ chức yến tiệc.

Ngọc Sênh phát hiện những "tai nạn" nhắm vào cô đã được nâng cấp, thậm chí không chỉ còn là tai nạn nữa.

Ví dụ như bây giờ, giữa thanh thiên bạch nhật, lại có người dám xông ra cưỡng đoạt dân nữ.

Cô tuy thường nói "ngứa tay muốn đánh người", nhưng cô lười hơn nhiều có được không.

Mấy lần trước là cô không có lựa chọn, vì Bộ Triết, không thể không đánh rất nhiều trận.

Bây giờ cô muốn làm người tốt.

Sau đó hệ thống phát hiện Ngọc Sênh thật sự không ra tay, mặc kệ một trong số những người đàn ông túm lấy cánh tay cô kéo về phía chiếc xe bánh mì bên đường.

[Ký chủ, đừng chơi nữa!]

"Nhiều người nhìn như vậy, động tay là sụp đổ hình tượng."

Tôi cảm ơn cô vẫn còn nhớ đến chuyện hình tượng đấy!

[Không động tay cũng được, giữa thanh thiên bạch nhật thế này, cô hô cứu đi chứ?]

"Vô dụng, ngươi không nghe lúc người này xông ra mắng tôi là con bất hiếu à? Cha dạy dỗ đứa con gái bỏ nhà đi là lẽ đương nhiên, chuyện nhà như thế này, không ai quản đâu."

Hệ thống lúc này mới chú ý đến phản ứng của những người vây xem.

Tuy rằng ký chủ thật sự không hô cứu, nhưng hành vi cưỡng ép lôi kéo rõ ràng như vậy, lại không một ai cảm thấy có vấn đề.

Thậm chí, hệ thống còn nghe thấy họ chỉ trỏ vào ký chủ, nói cái gì mà trẻ con bây giờ khó dạy bảo.

Ngọc Sênh giãy giụa tượng trưng một chút, giả vờ là một cô bé bị dọa sợ, để cho bọn họ như ý muốn kéo mình lên xe.

Khi chiếc xe bánh mì chạy đi, Ngọc Sênh cử động cổ tay.

"Đã đến lúc cho bọn họ biết ai mới là cha rồi!"

Chiếc xe bánh mì lạng lách hình chữ S hoàn hảo trên đường, nhưng rất nhanh đã ổn định lại, sau đó chạy thẳng vào đồn cảnh sát gần nhất.

Một cú đỗ xe song song hoàn hảo, Ngọc Sênh kéo cửa xe nhảy xuống: "Chú cảnh sát ơi, cháu muốn báo án! Có bọn buôn người muốn bắt cháu!"

Vừa nghe thấy buôn người, cảnh sát lập tức coi trọng: "Cô bé đừng sợ, bọn buôn người đâu?"

"Đều ở trong xe ạ."

"Hả?" Cảnh sát tưởng mình nghe nhầm. Bọn buôn người nào mà ngu ngốc đến mức dám xông thẳng vào đồn cảnh sát vậy?

Đối diện với ánh mắt trong veo của cô bé, cảnh sát cầm dùi cui tiến lên, nhìn vào bên trong chiếc xe bánh mì đã được mở cửa.

Trong xe, ba người đàn ông vạm vỡ lần lượt ngã gục ở ghế lái, ghế phụ và hàng ghế sau.

Ngọc Sênh ôm ngực, vẻ mặt sợ hãi giải thích: "Bọn họ giả vờ là người nhà cháu, cưỡng ép kéo cháu lên xe, cũng may là cháu có học được chút võ, giả vờ nghe theo, lên xe rồi thừa lúc bọn họ không để ý dùng cặp sách đập ngất bọn họ."

Vừa nói, cô vừa đưa cặp sách ra như vật chứng.

Cảnh sát tùy tay nhấc thử, sau đó hoa lệ bị chiếc cặp sách màu hồng phấn kia kéo cho loạng choạng về phía trước.

Bây giờ anh ta tin rằng ba người này bị cặp sách đập ngất thật rồi.

Cặp sách sao có thể nặng đến thế? Trẻ con bây giờ cũng vất vả thật!

Cảnh sát mở cặp sách kiểm tra theo lệ, chỉ thấy bên trong có hai quyển sách.

Một quyển là "Từ điển Oxford Anh Hán" dày như gạch, một quyển vẫn là "Bách khoa toàn thư Khoa học và Công nghệ Máy tính" dày như gạch.

Ờ, đại khái đây chính là  tri thức là sức mạnh nhỉ!

Bị cái cặp sách này đập ngất, không oan.

"Tình hình chúng tôi còn phải đợi ba người này tỉnh lại rồi thẩm vấn, cháu theo chú vào làm bản tường trình trước đã."

"Vâng, phối hợp điều tra là việc nên làm ạ." Ngọc Sênh thiếu chút nữa là viết lên mặt dòng chữ: Tôi là công dân tốt tuân thủ pháp luật.

Ba nghi phạm hôn mê được khiêng vào phòng thẩm vấn, chờ tỉnh lại.

Nhưng cũng có việc không cần đợi bọn họ tỉnh lại mới làm được, ảnh của bọn họ đã được nhập vào cơ sở dữ liệu hệ thống để so sánh trước.

Vừa so sánh, quả nhiên đều là những kẻ có tiền án tiền sự.

Hai tên trộm cắp chuyên nghiệp, một tên buôn người vừa mới ra tù không lâu.

Bên kia Ngọc Sênh khai báo địa điểm mình bị cưỡng ép lên xe bánh mì, lúc đó có rất nhiều người nhìn thấy, muốn tìm nhân chứng không khó.

Hơn nữa nơi đó cách ngã tư không xa, camera giao thông ở ngã tư rất có thể đã quay được.

Ngọc Sênh xem xong bản tường trình xác nhận không có sai sót, ký tên vào rồi trả lại cho nữ cảnh sát lấy lời khai cho cô.

"Công việc xong rồi, bây giờ là thời gian riêng tư." Đối phương cất bản tường trình rồi cười với Ngọc Sênh: "Em gái Tô, tôi xem chương trình của em rồi, em là thần tượng của tôi đấy, em thể hiện trong chương trình quá giỏi luôn."

Trong quá trình lấy lời khai, khả năng ứng biến bình tĩnh và cách kể chuyện mạch lạc của Ngọc Sênh đã khiến cô ấy nhận ra Ngọc Sênh.

Lúc đó trong chương trình thi đấu trí tuệ kia Ngọc Sênh cũng như vậy. Bất kể cuộc thi căng thẳng kịch liệt đến đâu, cô ấy đều thể hiện vẻ điềm tĩnh tự nhiên.

Nữ cảnh sát vì vậy mà ấn tượng sâu sắc với cô gái nhỏ tuổi mà tâm lý lại mạnh mẽ như vậy.

Chỉ là sau này cô ấy tìm lại chương trình này để giới thiệu cho đồng nghiệp thì phát hiện chương trình đã bị gỡ xuống rồi.

"Cảm ơn." Đối với những người thật lòng thích mình, thái độ của Ngọc Sênh rất tốt: "Thật ra không phải tôi giỏi, mà là tri thức là sức mạnh, đọc sách nhiều, chị cũng có thể rất giỏi."

Nữ cảnh sát ngẩn người, mình vậy mà lại được một cô bé vị thành niên khích lệ.

Hoàn hồn nghĩ lại, mình đã bao lâu rồi không đọc sách? Hình như từ sau khi tốt nghiệp đại học đến giờ chưa từng đọc cuốn nào.

Đối diện với ánh mắt khuyến khích như đang tỏa sáng của Ngọc Sênh, nữ cảnh sát không khỏi tự khinh bỉ mình.

Thế là từ đó về sau, cô ấy bắt đầu nỗ lực trau dồi bản thân, sống đến già học đến già, trở thành huyền thoại thăng chức của cục cảnh sát.

Đương nhiên, đó là chuyện sau này.

Ngoài cửa đột nhiên xông vào một người mồ hôi nhễ nhại vẻ mặt lo lắng: "Ngọc Sênh, con không sao chứ!"

"Con không sao, chỉ hơi bị giật mình thôi ạ, cha đừng lo."

Người đến đương nhiên là Lê Hướng Minh. Tiếng "cha" này của Ngọc Sênh suýt chút nữa khiến ông rơi nước mắt ở đồn cảnh sát.

Ngọc Sênh cười vỗ nhẹ vai Lê Hướng Minh đang vô cùng kích động: "Chúng ta về thôi cha, người xấu cứ để cảnh sát lo."

Trước khi làm bản tường trình, khi được hỏi về người giám hộ, Ngọc Sênh đặc biệt chọn số điện thoại của Lê Hướng Minh cho cảnh sát.

Một là muốn để Lê Hướng Minh đứng ra vì con gái, thúc đẩy điều tra; hai là đưa chuyện đến chỗ Lê Hướng Minh cũng có thể răn đe những kẻ ra tay; ba là cũng để tiêm phòng trước cho Lê Hướng Minh.

Tối hôm đó, chị cảnh sát gọi điện thoại cho Ngọc Sênh thông báo kết quả điều tra.

Ba người kia nói nợ nặng lãi không trả được, vì một trong số đó từng làm buôn người. Thế là ba người bàn nhau nghĩ ra chuyện này.

Tìm đến Ngọc Sênh, chỉ vì thấy cô đeo cặp sách trông giống học sinh, lại xinh đẹp, đi một mình nên ra tay.

Ngọc Sênh không bất ngờ với kết quả này, lễ phép cảm ơn đối phương rồi cúp điện thoại.

[Làm sao bây giờ, bọn họ không khai ra Lê Mạn, vậy Lê Mạn có ra tay lần nữa không? Có ra tay với cha mẹ Tô không?] Hệ thống có chút lo lắng.

Ngọc Sênh lắc đầu: "Ngươi nghĩ tại sao ta lại nhanh như chớp chạy đến nhà họ Lê nhận thân?"

[Tại sao?]

Lại là một ngày đau lòng vì trí thông minh của hệ thống.

"Ta nhận thân đồng thời vạch trần Lê Mạn không phải con ruột, bây giờ chỉ cần ta chết thì địa vị của cô ta ở nhà họ Lê mới không thay đổi, ngươi nghĩ cô ta ra tay với cha mẹ Tô để làm gì, dùng mạng của hai người họ ép ta tự sát à?"

"Chỉ cần cô ta không bị thiểu năng trí tuệ thì sẽ không động đến cha mẹ Tô, nếu không thì chẳng khác nào ép ta về nhà họ Lê tranh đấu với cô ta."

Khi Ngọc Sênh giao tiếp với hệ thống, tuy rằng dùng ý thức giao tiếp, không đến mức tự nói một mình như người điên, nhưng cũng sẽ thả lỏng đầu óc, trông giống như đang ngẩn người.

Cảm thấy cánh tay bị khẽ chạm vào hai cái, Ngọc Sênh vội hoàn hồn, vừa quay đầu đã đối diện với khuôn mặt tuấn tú của Bộ Triết ở cự ly rất gần.

Bộ Triết nhìn cô với vẻ lo lắng: "Ngọc Sênh, cậu có phải gặp phải phiền phức gì không?"

Hỏng rồi, vừa nãy nghe điện thoại không tránh mặt cậu ấy, chắc là bị cậu ấy nghe thấy loáng thoáng gì đó rồi.

Cô chắc chắn Lê Mạn sẽ không ra tay với cha mẹ Tô, nhưng lại không biết liên minh giữa Lê Mạn và Từ Khải Thừa còn tồn tại hay không.

Lê Mạn có vì Từ Khải Thừa mà ra tay với Bộ Triết không.

Ngọc Sênh nghĩ ngợi một lát, vỗ nhẹ vai Bộ Triết: "Tôi không sao, ngày mai tôi đưa cậu về nhà tôi một chuyến nhé."

Về nhà? Đây là... gặp... gặp phụ huynh sao?

Bộ Triết cảm thấy con nai nhỏ trong lòng mình đang nhảy nhót điên cuồng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc