Pháo Hôi Này Hơi Bị Trâu Bò

Chương 18: Học tập khiến tôi vui vẻ (18)

Trước Sau

break

Hệ thống hăng hái như gà chọi đi điều tra.

Đáng tiếc, một hồi thao tác hổ báo, nhìn lại chiến tích thì trắng tay.

"Đúng là đồ ngốc." Ngọc Sênh lạnh lùng cho một câu bình luận cuối cùng.

Hệ thống ủy khuất thút tha thút thít.

"Thôi được rồi, vốn dĩ cũng không trông mong gì vào ngươi, dù sao đến cả việc hoán đổi ngươi còn không biết, cút đi, đừng làm phiền ta học bài.”

Ba tiếng thoáng chốc trôi qua.

Mọi người đi lấy báo cáo giám định.

Kết quả đương nhiên không có gì bất ngờ.

Tô Ngọc Sênh chính là đại tiểu thư nhà họ Lê không thể giả mạo.

Tống Phương Ý vừa nhìn thấy kết quả đã khóc nấc lên, Lê Hướng Minh cũng đỏ hoe mắt.

Tô Ngọc Sênh chưa kịp phản ứng, đã bị Tống Phương Ý vừa khóc vừa ôm chặt vào lòng, gọi "con ơi, con yêu".

Hệ thống thấy rõ Tô Ngọc Sênh cứng đờ người lại, đứng thẳng như cây cột, đôi tay không biết để vào đâu nắm chặt lại.

Một lát sau, hàng mày và ánh mắt cô chợt dịu dàng, cả người thả lỏng. Hai tay vòng qua lưng Tống Phương Ý, nhẹ nhàng vỗ về.

Hệ thống nhớ ra, hình như lúc ký chủ mới đối diện với sự quan tâm của cha mẹ Tô, cũng có vẻ lúng túng như vậy.

Nhưng rất nhanh sau đó đã trở nên tự nhiên, cứ như đột nhiên nhập vai vậy.

Kỳ lạ thật, rõ ràng ký chủ sinh ra trong một gia đình hạnh phúc mỹ mãn. Tại sao lại biểu hiện ra vẻ không quen với "niềm vui gia đình" như vậy?

Chẳng lẽ là di chứng của việc mất trí nhớ?

Hệ thống nghĩ như vậy rồi không nhịn được hỏi.

"Đó là người thân của Tô Ngọc Sênh." Ngọc Sênh thờ ơ nói.

Hệ thống khẽ giật mình rồi hiểu ý cô, những tình thân này là dành cho Tô Ngọc Sênh, còn cô chỉ là người đóng vai Tô Ngọc Sênh.

Hình như cũng không có gì sai.

Hệ thống chỉ xoắn xuýt một chút rồi bỏ chuyện này ra sau đầu.

"Con ơi, chúng ta về nhà, về nhà..." Tống Phương Ý như sợ Ngọc Sênh lại biến mất, nắm chặt tay cô, nước mắt rơi như mưa.

"Tôi không có ý định về nhà họ Lê."

Tống Phương Ý lập tức khóc to hơn: "Có phải con vẫn còn trách chúng ta không?"

Ngọc Sênh lắc đầu: "Cha mẹ hiện tại của tôi đối xử với tôi rất tốt, hai người còn có một người con gái, còn họ chỉ có mình tôi."

Sau một hồi im lặng, Lê Hướng Minh vươn tay vỗ nhẹ vai Ngọc Sênh: "Họ nuôi con rất tốt, con rất ưu tú, là một đứa trẻ ngoan."

"Vậy hai người có bằng lòng công khai thân phận của tôi không?"

"Đương nhiên, con là con gái của chúng ta!" Tống Phương Ý lập tức đảm bảo.

"Công khai thân phận của tôi sẽ làm tổn thương Lê Mạn đấy." Ngọc Sênh cười nhắc nhở.

Lê Hướng Minh và Tống Phương Ý khẽ sững lại, dùng ánh mắt trao đổi với nhau.

Tống Phương Ý kiên định nói: "Vậy cũng không còn cách nào khác, sự thật là như vậy, không thể vì không muốn làm tổn thương con bé mà làm con phải chịu thiệt thòi, chúng ta sẽ khuyên bảo con bé."

"Pháo hôi, nguyên lý làm nhiệm vụ của Cục quản lý thời không các ngươi là gì? Ta thay thế thân phận của nguyên chủ, vậy nguyên chủ đi đâu rồi?"

[Sao ký chủ đột nhiên hỏi chuyện này?]

Trong giọng nói của hệ thống có một chút căng thẳng, nhưng Ngọc Sênh đang chìm trong suy nghĩ của mình, không nhận ra.

"Không có gì, chỉ là muốn biết Tô Ngọc Sênh có thể nhìn thấy tất cả những gì ta làm không?"

[Cái này à, có thể nhìn thấy, sau khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ thành công, oán niệm của nguyên chủ được hóa giải thì mới yên tâm đi vào luân hồi.]

Ngọc Sênh nhìn cha mẹ Lê, nhẹ nhàng thở ra: "Vậy thì tốt."

Cô ấy nhìn người rất chuẩn, cha mẹ ruột của Tô Ngọc Sênh thật lòng yêu thương cô con gái thất lạc nhiều năm này, hơn nữa cũng rất hiểu chuyện.

Vậy thì cứ để nguyên chủ nhìn cho rõ, cha mẹ ruột của cô ấy bảo vệ cô ấy như thế nào, khiến Lê Mạn phải trả giá ra sao.

Chắc hẳn, nguyên chủ nhìn thấy những điều này, cũng có thể cảm thấy một chút an ủi.

Lê Hướng Minh bày tỏ sẽ nhanh chóng tổ chức một bữa tiệc, tuyên bố thân phận của cô với những người trong giới.

Ngọc Sênh trao đổi thông tin liên lạc với họ, nói rằng đến lúc đó báo trước cho cô, rồi rất hài lòng rời đi.

Cô vẫn còn rất bận, phải về nhà họ Tô an ủi cha mẹ nuôi đang rất bất an, còn phải bù lại buổi phụ đạo bài tập mà hôm nay cô nợ Bộ Triết.

Hầy, có người bề ngoài là một thiếu nữ xinh đẹp vô địch tràn đầy sức sống, thực tế, trên phải nuôi cha mẹ, dưới phải nuôi "con".

Cô ấy thật sự quá khó khăn.

Rõ ràng cô ấy chỉ muốn làm một con cá muối mà thôi.

[Ký chủ lúc nghiêm túc học tập một chút cũng không giống con cá muối.]

"Ngươi xem từ khóa của thế giới này đi."

[Gì cơ?]

"Học tập khiến ta vui vẻ đó!"

Lê Mạn trằn trọc trên giường, nghĩ đến những chuyện sắp tới, dù đã nhận được sự đảm bảo từ bên kia, vẫn cảm thấy bồn chồn khó chịu.

Nghe thấy tiếng mở cửa dưới lầu, cô ta lập tức giật mình ngồi dậy, đến cả dép cũng không kịp xỏ, chân trần chạy ra khỏi phòng.

Phát hiện người trở về chỉ có Lê Hướng Minh và Tống Phương Ý, phía sau không có Tô Ngọc Sênh.

Trong mắt cô ta lóe lên một tia khó tin, chẳng lẽ đối phương bản lĩnh lớn đến vậy sao?

"Cha, mẹ..." Lê Mạn kìm nén niềm vui sướng trong lòng, rụt rè gọi một tiếng.

"Mạn Mạn à, sao con còn chưa ngủ?"

"Con... con ngủ không được, cái... em gái đâu ạ?"

Lê Mạn cố gắng tỏ ra đáng thương một chút, cố dùng tình cảm để khiến bố mẹ thương xót cô ta hơn, hiểu rằng cô ta cũng là nạn nhân trong chuyện này.

Đáng tiếc cô ta quen được nuông chiều kiêu ngạo rồi, giả vờ đáng thương rõ ràng không được tự nhiên cho lắm.

Nhưng, bản thân cô ta lại không hề biết. Ngược lại, vẻ mong đợi trong mắt cô ta lại quá rõ ràng.

Mong đợi? Tống Phương Ý nhíu mày, mong đợi cái gì? Mong đợi Tô Ngọc Sênh không phải là con gái nhà họ Lê sao?

Trong đầu Tống Phương Ý chợt bừng tỉnh.

Cũng phải, Mạn Mạn làm thiên kim nhà họ Lê bao nhiêu năm như vậy, sao có thể dễ dàng chấp nhận sự đảo lộn thân phận này.

Mạn Mạn không thích Tô Ngọc Sênh là lẽ thường tình.

"Con không cần gọi nó như vậy, nó niệm tình nghĩa của cha mẹ nuôi, không có ý định về nhà họ Lê."

Tống Phương Ý an ủi Lê Mạn trước, sau đó mới nói: "Mẹ và cha con định cuối tuần sau tổ chức một bữa tiệc, chính thức công bố thân phận của Ngọc Sênh."

Công bố thân phận của Tô Ngọc Sênh?

Lê Mạn thét lên trong lòng, móng tay được cắt tỉa tròn trịa cắm sâu vào lòng bàn tay.

Vậy chẳng phải tất cả mọi người đều biết cô ta là đồ giả mạo sao, người khác sẽ nghĩ về cô ta như thế nào?

Đã không có ý định về nhà họ Lê, vậy tại sao còn phải công bố thân phận?

Rõ ràng là giả thanh cao, đạo đức giả đến buồn nôn!

Đều tại cái đồ vô dụng Từ Khải Thừa, vậy mà đến một con nhỏ nhà quê cũng không đối phó được, còn dám tự xưng là hotboy của trường.

Thấy Lê Mạn nghe những lời này thì bắt đầu thất thần, vẻ mặt bối rối không biết làm sao. Tống Phương Ý không đành lòng, ôm lấy cô ta vỗ nhẹ.

"Chúng ta sẽ tuyên bố con là con nuôi, Ngọc Sênh có cái gì, con cũng sẽ có cái đó, đừng sợ, cha mẹ sẽ không bỏ rơi con."

Lê Mạn hoàn toàn không cảm thấy được an ủi, con nuôi sao có thể so sánh với con ruột.

"Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, nhà họ Lê mãi mãi là nhà của con."

Lê Mạn miễn cưỡng nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc: "Cha mẹ, ngủ ngon."

Quay người lên lầu, lưng đối diện với cha mẹ Lê cô ta lập tức sầm mặt xuống, trong mắt tràn đầy oán hận.

Nếu không phải Tô Ngọc Sênh xuất hiện, khi nào cô ta cần phải giả vờ khéo léo ngoan ngoãn như vậy?

Nếu Tô Ngọc Sênh biến mất thì tốt rồi, trong nhà này không cần thiết phải có hai người con gái!

Nhìn theo Lê Mạn về phòng, Tống Phương Ý nhìn Lê Hướng Minh với vẻ mặt nghiêm nghị: "Ông xã, em thấy tốt nhất vẫn là không nên để Mạn Mạn và Ngọc Sênh tiếp xúc nhiều."

Lê Hướng Minh hơi suy nghĩ rồi gật đầu: "Em nói đúng, chúng tuy đều là con gái của chúng ta, nhưng chúng không phải là chị em."

Ngọc Sênh từ chỗ hệ thống biết được chuyện xảy ra ở nhà họ Lê, rất vui mừng.

Cha mẹ ruột của nguyên chủ quả nhiên rất hiểu chuyện.

Vậy thì, tiếp theo chính là thời khắc chứng kiến Lê Mạn tự tìm đường chết!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc