Pháo Hôi Cũng Có Thể Cắm Sừng Nam Chính Sao?

Chương 1:

Trước Sau

break

Tễ Nguyệt nằm mơ.

Trong mơ cao ốc vẫn như cũ, hành lang trống trải.

Cô không biết vì sao lại rẽ vào ngõ tối, bắt gặp đôi nam nữ đang vụng trộm hoan ái.

Ban đầu là một đôi, da thịt trắng nõn cởi trần quấn lấy nhau.

Chớp mắt một cái, đã biến thành một đống.

Nam nam nữ nữ hoặc là quần áo không đủ che thân, hoặc là ăn mặc chỉnh tề, chỉ có động tác là chỉnh tề thống nhất.

Tiếng gầm khàn khàn và tiếng rêи ɾỉ đau đớn hòa lẫn vào nhau, gần như là từ trong khe hở của gạch ngói bùn đất thấm ra, dính nhớp bao bọc lấy cô.

Tễ Nguyệt câm nín, sợ hãi lùi lại mấy bước, xoay người chạy không ngừng về phía miệng hẻm.

Vừa nghiêng đầu, bạn trai rẻ tiền mới quen được vài ngày của cô đang nằm trên người một người phụ nữ xa lạ, ngậm lấy đầu vυ" đỏ mọng mà nhấm nháp ngon lành.

Trong dạ dày cô sôi sục một trận, cô không dám nhìn nữa, tiếp tục chạy về phía nơi có ánh sáng.

Giấc mơ này quá dài, dài đến mức con đường này dường như không có điểm cuối.

Tễ Nguyệt nhào ra khỏi miệng hẻm, bụi bặm tứ tung, trong màn bụi mù mịt, cô nhìn thấy người phụ nữ nằm trên chiếc ghế dựa của tòa nhà cao tầng.

Cả người cô ta sạch sẽ, chỉnh tề, lại mang vẻ lạnh nhạt cao quý, đôi chân thon dài vắt chéo, lộ ra vẻ thích thú và thư thái.

Đám đàn ông xung quanh đều cúi đầu ngoan ngoãn, để trần nửa thân trên, ánh mắt thâm tình, nhưng không hề thê thảm như những đôi nam nữ phát tình trên đường.

Bắp chân đau nhói, thân thể bị kéo lê một cách thô bạo.

Tề Nguyệt thậm chí không dám nhìn lại phía sau.

Kẻ kéo cô là ai?

Là gã lang thang râu ria xồm xoàm không nhìn rõ mặt ở đầu hẻm vừa rồi chăng?

Hay là anh nhân viên giao đồ ăn đang ngồi dưới thân người phụ nữ, cắn đến mức mặt toàn là vệt nước?

Hay là bạn trai cô mới quen được mấy ngày đã mυ"ŧ vυ" người khác.

Cứu tôi với…

Lời nói thốt ra lại không thành tiếng.

Người trên sân khấu dường như không nhìn thấy.

Nhưng Tề Nguyệt nhìn thấy rõ ràng, người đàn ông đặt tay lên thành ghế quay đầu nhìn cô một cái.

Trong nháy mắt, bóng tối mang theo mùi tanh tưởi của đàn ông ập đến.

Bàn tay đen đúa dính đầy bùn đất để lại vết bẩn trên chiếc áo thun trắng, tiếng vải rách vang lên.

Tề Nguyệt trơ mắt nhìn mấy người đàn ông vây quanh cô, nhanh chóng lôi “của quý” của hắn ra.

Nỗi sợ hãi như thủy triều.

Cô hét lên: “Đừng!”

Ghế ngồi khi đứng dậy trong nháy mắt bật ngược lại, phát ra một tiếng “bùm” cực lớn.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc