Pháo Hôi Bị Các Nam Chính Bệnh Kiều Điền Cuồng Theo Đuổi

Chương 5

Trước Sau

break




“Từ Triều? Cậu làm gì thế?”




Trong không gian yên tĩnh, giọng nói ngạc nhiên của cô gái bất chợt vang lên.




Thời Nghi đột nhiên nhớ ra mình chưa vứt găng, vội vàng chạy về lớp lấy. Dù ngày mai vứt cũng được nhưng cô sợ mình lại quên nên quyết định quay lại ngay. Thấy đèn lớp vẫn sáng, cô thở phào, may quá, lớp mình chưa khóa cửa. Nhưng cô không ngờ lại bắt gặp cảnh Từ Triều cúi đầu ngửi đôi găng tay.




Cô hơi nghi ngờ mắt mình: “Đây là… đôi găng cậu đưa tôi sao?”




Từ Triều cứng người, trông vô cùng hoảng loạn, mặt đỏ bừng lên.




“Đúng vậy, thật ra tôi muốn nói với cậu một chuyện.”




Đầu óc Thời Nghi rối bời, theo bản năng hỏi theo lời hắn: “Chuyện gì?”




“Tôi cảm thấy bệnh của tôi hình như nặng hơn, và có lẽ liên quan đến cậu đấy.”




“Hả?” Thời Nghi vội gọi hệ thống trong đầu, hỏi nếu bệnh của nam chính vì cô mà nặng thêm thì phải làm sao.




[Bệnh tình nam chính nặng thêm có thể ảnh hưởng đến phát triển tình cảm sau này, vui lòng khắc phục.]




Cái phòng ban chết tiệt, cái hệ thống chết tiệt, chẳng ai nói với cô nhân vật phụ còn phải xử lý chuyện này!




“Vậy phải làm sao đây?”




Từ Triều cúi đầu, giọng ngập ngừng: “Tôi cũng không rõ lắm, có lẽ cần cậu giúp.”




“Được.” Nghĩ đến lời hệ thống, Thời Nghi không chút do dự đồng ý.




Do góc nhìn, Thời Nghi không thấy rằng, ngay khi cô đồng ý, Từ Triều vốn đang cúi đầu với vẻ mặt áy náy và bối rối đã nở một nụ cười đắc ý, như thể mưu kế đã thành.




Nếu bảo bối không chịu cho hắn phần thưởng, vậy hắn sẽ tự mình lấy.




“Cái… Từ Triều, tôi thấy hơi kỳ lạ.”




Ngay khoảnh khắc đồng ý giúp Từ Triều, Thời Nghi tuyệt đối không ngờ rằng mình sẽ rơi vào tình huống ở một mình với hắn trong một lớp học trống.




“Kỳ lạ sao?” Từ Triều tỏ vẻ khó hiểu trước lời cô.




Thời Nghi ngập ngừng, giọng nhỏ dần, đến vài chữ cuối gần như không nghe rõ: “Tôi chỉ cảm thấy hai đứa mình…”




“Ồ, ra vậy. Không sao đâu, trong sạch thì tự khắc trong sạch.” Từ Triều khẽ cười: “Hơn nữa, yêu cầu của tôi cũng hơi đặc biệt, làm trước đám đông e là sẽ không thoải mái đâu…”




Hắn dừng lại và đúng như dự đoán, Thời Nghi tò mò hỏi tiếp: “Gì cơ?”




“Thời Nghi.” Từ Triều khẽ gọi tên cô, giọng điệu mang theo sự trân trọng chưa từng có: “Yêu cầu của tôi là…”




Thái độ nghiêm túc của hắn khiến Thời Nghi bất giác ngồi thẳng, chăm chú nhìn hắn. Và ngay trong ánh mắt tập trung của cô, Từ Triều nói ra điều hắn đã muốn nói từ lần đầu gặp cô.




“Hãy chạm vào cơ thể của tôi đi.”




Gì cơ? Gì cơ? Mình không nghe nhầm đấy chứ?




Mặt Thời Nghi đỏ bừng vì ngượng, chạm vào gì chứ? Đặc quyền thế này có thật sự dành cho một nhân vật phụ sắp sửa lặng lẽ rời sân như cô không?




*Bảo bối đỏ mặt thật là đáng yêu quá đi, tiếc là giờ không thể lấy điện thoại chụp lại.* Từ Triều ngoài mặt bình tĩnh, trong lòng lại đầy tiếc nuối.




Hắn thấy nếu không lên tiếng, cô gái trước mặt chắc sẽ ngượng đến bốc khói mất: “Khụ, ý tôi là, cậu có thể thử chạm nhẹ vào tay tôi được không? Tôi muốn kiểm tra xem bệnh của tôi nghiêm trọng đến đâu.”




“Ồ, được thôi.” Thời Nghi lấy tay quạt quạt, cố xua đi hơi nóng trên mặt. Hèn gì phải ở riêng, làm chuyện này trước mặt người khác thì kỳ chết!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc