Pháo Hôi Bị Các Nam Chính Bệnh Kiều Điền Cuồng Theo Đuổi

Chương 4

Trước Sau

break




*Chậc, không có bảo bối thì mình đúng là chẳng thể thỏa mãn được.*




Nhưng chẳng phải bảo bối nên thưởng cho hắn chút gì đó sao? Từ Triều lưu lại toàn bộ ảnh trong vòng bạn bè của Thời Nghi, một ý nghĩ chợt lóe lên.




Đúng vậy, phần thưởng.




Hắn đã không dùng ảnh chụp lén của bảo bối để tự sướиɠ. Hắn đã kiềm chế không bắn thứ bẩn thỉu lên ảnh của bảo bối. Hắn còn nhịn không gọi video trực tiếp cho cô. Một người chu đáo như hắn chẳng phải xứng đáng nhận chút phần thưởng từ bảo bối sao?




Vừa nghĩ Từ Triều vừa mỉm cười trả lời tin nhắn của Thời Nghi.




[Từ: Ngủ ngon.]

[Từ: Mai gặp nhé.] *Bảo bối.*



“Hả? Cái này là cho tôi sao?”




Thời Nghi ngạc nhiên nhìn đôi găng tay lụa mà Từ Triều đưa tới.




“Ừ,” Từ Triều như hơi ngượng, vành tai ửng đỏ: “Tôi nghĩ nếu cả hai ta đều đeo găng thì sẽ an toàn hơn.” Hắn vội bổ sung: “Xin lỗi, đều tại tôi cả. Lại còn làm phiền cậu phải phối hợp với tôi nữa chứ.”




“Không sao, không sao,” Thời Nghi nhận lấy găng rồi lập tức đeo vào tay: “Ý tưởng này hay mà! Gấp đôi an toàn luôn!” Cô thật lòng thấy ý tưởng này tuyệt vời. Nếu cô không tháo găng chẳng phải sẽ không còn lo vô tình chạm vào Từ Triều nữa sao? Chứ chẳng lẽ mặt chạm mặt được à?




Nhưng vừa đeo găng vào, cô lập tức nhận ra đôi găng này rõ ràng không vừa, to hơn tay cô rất nhiều.




“Ủa? To thế này á,” Từ Triều cũng tỏ ra bối rối, vươn tay định giúp cô tháo găng: “Vứt đi nhé.”




Thời Nghi theo bản năng né tay hắn, nhanh chóng tự tháo găng ra và vẫy vẫy trước mặt Từ Triều: “Tôi tự vứt được mà, găng này tôi sẽ tự mua, không cần cậu tốn kém đâu.”




“… Được.” Từ Triều không nói gì thêm: “Sắp vào lớp rồi, tan học cậu vứt sau cũng được.”




“Ừ ừ.” Thời Nghi gật đầu, tiện tay nhét đôi găng vào ngăn bàn.




Tiết tiếp theo là thể dục, Thời Nghi bận rộn chạy ra sân tập hợp, còn phải chịu đựng bài kiểm tra chạy 800 mét đầy đau khổ. Khi trở lại lớp, cô đã quên béng chuyện vứt găng tay lên tận chín tầng mây.




“Đi đây, Từ Triều, nhớ khóa cửa nhé.” Người bạn cùng lớp cuối cùng ngoài Từ Triều cũng thu dọn xong đồ đạc. Trước khi rời đi, cậu ta liếc nhìn Từ Triều đang cắm cúi lật sách, cảm thán: Đã là học sinh đứng đầu khối rồi mà vẫn chăm chỉ thế này, đúng là người ta hơn người!




Đợi tiếng bước chân xa dần, Từ Triều vốn chẳng hề để tâm vào cuốn sách mới yên tâm lấy đôi găng tay mà Thời Nghi quên trong ngăn bàn ra. Nếu Thời Nghi có mặt thì cô sẽ nhận ra đôi găng ấy vừa khít với tay Từ Triều.




“Bảo bối hư quá.” Từ Triều khẽ thì thầm.




Hắn tiếc nuối ngửi đôi găng. Thời Nghi chỉ đeo một lúc nên gần như chẳng để lại mùi hương gì. Hắn cố ý đưa găng tay của mình cho cô, chẳng phải để được gián tiếp nắm tay vợ yêu sao? Ai ngờ vợ yêu chẳng chịu ban cho hắn chút “phần thưởng” nào.




Nghĩ đến dáng vẻ thở hổn hển của Thời Nghi sau khi chạy 800 mét, Từ Triều vừa xót xa vừa tiếc nuối. Haizz, sao hắn không thể liếʍ sạch mồ hôi trên làn da vợ yêu chứ? Biết thế đã đưa găng cho cô sau tiết thể dục, may ra trên găng còn lưu lại chút mồ hôi của cô.




Không sao, không sao, Từ Triều tự an ủi. Cơ hội được liếʍ vợ yêu sau này còn nhiều. Nước bọt, nước mắt, mồ hôi, thậm chí cả dòng nước ngọt ngào từ nơi bí mật của vợ, hắn sẽ có ngày được nếm hết. Nghĩ vậy, hắn mới nắm chặt đôi găng và chỉ muốn úp cả mặt vào mảnh vải ấy.

 Quyển 1 -

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc