Pháo Hôi Bị Các Nam Chính Bệnh Kiều Điền Cuồng Theo Đuổi

Chương 2

Trước Sau

break




Thời Nghi ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng Từ Triều vẫn giữ chặt cốc nước, không có ý định trả lại: “Dùng rồi thì không tiện trả lại, tôi mua luôn nhé. Quét mã tôi đi.” Hắn lấy điện thoại, mở mã QR WeChat.




Trường Nhất Trung quản lý thiết bị điện tử khá lỏng lẻo, miễn là không chơi trong giờ học.




“Quét mã thanh toán luôn được không?” Thời Nghi nghĩ thầm, một nhân vật phụ như cô sao xứng đáng có vị trí bạn bè quý giá của nam chính.




Nhưng Từ Triều cau mày, không đồng tình: “Đã mở mã rồi, tôi chuyển tiền sau giờ học là được. Lằng nhằng thêm lát nữa bị giám thị bắt gặp cả hai chơi điện thoại thì toi đấy.”




Nghĩ đến hình ảnh thầy giám thị “Địa Trung Hải” phun lửa, Thời Nghi không do dự nữa mà lập tức quét mã thêm bạn.




Vừa quét xong, cô chợt nhận ra: nếu có thể chuyển tiền sau giờ học, sao không đợi đến lúc đó quét mã thanh toán luôn, vừa tiện vừa không cần thêm bạn mà?




Nhưng thấy Từ Triều đã xác nhận kết bạn và cất điện thoại, cô đành im lặng. Nhưng ánh mắt cô không khỏi liếc nhìn chiếc cốc chói mắt trên bàn Từ Triều, cảm giác khó chịu khó tả.




Cuối cùng cũng đến giờ tan học. Thời Nghi ngập ngừng lên tiếng: “Ờm… Từ Triều, cái cốc này…”




“Hử?” Từ Triều đang đóng nắp bút: “Tôi sẽ xử lý sau giờ học.”




“Ồ, được thôi.” Thời Nghi không rõ mình đang lo lắng điều gì nhưng ánh mắt cô vô thức bị thu hút bởi động tác đeo găng tay của Từ Triều.




Ngón tay hắn thon dài, đúng chuẩn kiểu tay mà dân cuồng tay phải mê mẩn, làn da trắng mịn, đối lập hoàn toàn với chiếc găng tay đen. Sự tương phản mạnh mẽ giữa trắng và đen khiến Thời Nghi mỗi lần nhìn Từ Triều đeo găng đều cảm thấy… cực kỳ quyến rũ.




Dĩ nhiên cô chỉ dám thầm ngưỡng mộ vẻ đẹp của hắn trong lòng.




Thật đáng yêu. Thời Nghi tự nghĩ mình che giấu rất khéo nhưng Từ Triều lại cảm giác như thể hắn có thể bùng nổ trong những ánh nhìn lén lút của cô. Đúng vậy, cứ nhìn hắn như thế đi.




Đôi khi Từ Triều tự hỏi liệu mình có phải là một kẻ biến thái bẩm sinh. Nếu không, tại sao chỉ một ánh mắt từ người trong lòng đã khiến hắn phấn khích, một cái chạm nhẹ đã khiến hắn lập tức cương cứng, đau đớn vì khao khát chứ?




Căn bệnh bẩm sinh không làm hắn phiền lòng. Nó giúp hắn tránh được những tiếp xúc không cần thiết và hắn vốn cũng chẳng hứng thú chạm vào người khác. Cho đến khi gặp Thời Nghi – cô gái đáng yêu nhất trên đời này. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, hắn đã khao khát được chạm vào cô, hay đúng hơn là được cô chạm vào.




Nhưng trước hết hắn cần nâng cao ngưỡng kí©ɧ ŧɧí©ɧ của mình. Vì nếu chỉ một cái chạm nhẹ từ Thời Nghi đã khiến hắn hưng phấn đến mức muốn đè cô xuống, liếʍ láp như một con chó đói khát, chắc chắn sẽ khiến cô hoảng sợ mất.




Từ Triều uống thuốc, ngửi mùi hương còn sót lại của Thời Nghi trên miệng cốc rồi bất giác nghĩ.




Khi tiếng thông báo tin nhắn từ Từ Triều vang lên, Thời Nghi đã tắm rửa xong, nằm dài trên giường, lướt điện thoại.




[Từ: Cảm ơn cậu về hôm nay nhé.]




[Từ: À, cốc nước giá bao nhiêu vậy?]




Dù đã thỏa thuận sẽ chuyển tiền sau giờ học nhưng lúc tan học, Từ Triều dường như quên béng chuyện này và Thời Nghi cũng chẳng định nhắc. Một nhân vật phụ như cô vốn nên là người vô hình, bị nam chính quên mất chẳng phải là điều hiển nhiên sao? Chắc hẳn Từ Triều chỉ nhớ ra khi định vứt cái cốc vào tối nay.

 Quyển 1 -

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc