Thời Nghi thực chất không thuộc về thế giới này. Cô chỉ là một nhân viên bình thường của phòng ban chuyên đảm nhận vai trò pháo hôi, những nhân vật phụ mờ nhạt. Nhiệm vụ của cô đơn giản: đóng tròn vai một nhân vật lướt qua, hoàn thành cốt truyện được giao rồi rời đi mà không để lại chút dấu vết nào. Nhiệm vụ đầu tiên của cô chẳng có gì phức tạp là làm bạn cùng bàn tạm thời của nam chính trước khi nữ chính xuất hiện.
Từ Triều, nam chính điển hình với đầy đủ “combo” hoàn hảo: ngoại hình xuất sắc, gia thế hiển hách, thành tích học tập đáng nể. Nhưng hắn lại mang một căn bệnh kỳ lạ, cũng là đặc trưng của các nam chính trong ŧıểυ thuyết: chỉ cần chạm vào da người ngoài, trừ người thân trực hệ, hắn sẽ phát bệnh, thậm chí nghiêm trọng đến mức sốc phản vệ. Mọi chuyện thay đổi khi nữ chính chuyển trường đến, phát hiện ra cô là người duy nhất mà Từ Triều có thể chạm vào mà không phát bệnh. Từ đó họ mở ra một câu chuyện tình yêu ngọt ngào thời thanh xuân. Còn Thời Nghi thì sao? Cô chỉ là một cái bóng thoáng qua, giữ chỗ cho nữ chính rồi lặng lẽ rút lui, không để lại một gợn mây trong thế giới của cặp đôi chính.
Cô và Từ Triều đã làm bạn cùng bàn một thời gian và nữ chính vẫn chưa xuất hiện. Thời Nghi bắt đầu cảm thấy chút phiền muộn. Vì căn bệnh quái gở của Từ Triều, cô luôn cẩn thận tránh chạm vào hắn. Nhưng ngồi cùng bàn, dù Từ Triều đã cố che kín da thịt, những va chạm vô ý vẫn khó tránh khỏi. Mỗi lần thấy cơ thể hắn run lên vì sự đụng chạm của mình thì Thời Nghi lại áy náy không thôi.
Tình cảnh này cứ lặp đi lặp lại, như ngay lúc này chẳng hạn.
Cục tẩy của Thời Nghi rơi xuống sàn. Theo phản xạ, cô cúi xuống nhặt nhưng vô tình chạm vào tay Từ Triều đang tốt bụng định giúp cô. Cả hai giật mình như bị điện giật, vội vàng tách ra khiến cục tẩy vừa nhặt được lại rơi xuống lần nữa.
“Xin lỗi, xin lỗi!” Thời Nghi thấy làn da Từ Triều đỏ lên trong chớp mắt, vội hạ giọng xin lỗi. Khi làm bài tập, Từ Triều thường tháo găng tay bảo vệ, may mắn là lần chạm này không quá nghiêm trọng, thời gian cũng ngắn nên phản ứng của hắn cũng không quá nặng.
Từ Triều cúi đầu, ngón tay khẽ xoa lên chỗ vừa chạm vào Thời Nghi. Cảm giác ấm nóng khác biệt với thân nhiệt lành lạnh của hắn như vẫn lưu lại trên đầu ngón tay. Chỉ nghĩ đến thôi mà cả người hắn đã bắt đầu nóng ran rồi.
Muốn quá… muốn chạm vào Thời Nghi nhiều hơn nữa.
Hắn cố kìm lại những suy nghĩ điên cuồng trong đầu, lắc nhẹ: “Không sao, uống thuốc là ổn thôi.”
“Được, để tôi đi lấy nước cho cậu.”
Không màng đang là tiết tự học, Thời Nghi định đứng dậy ra góc lớp lấy cốc giấy dùng một lần. Nhưng cô chưa kịp đứng lên thì Từ Triều đã nắm lấy cổ tay cô. Dù cách một lớp áo mỏng nhưng cảm giác chạm vào vẫn khiến hơi thở hắn trở nên nặng nề.
“Không cần, đừng làm phiền các bạn khác. Cậu có nước không?”
Lúc này đầu óc Thời Nghi chỉ xoay quanh ý nghĩ rằng bệnh của nam chính có thể nặng thêm nên cô gật đầu theo bản năng, lấy cốc nước của mình ra: “Có, cậu uống đi.”
Mãi đến khi Từ Triều uống thuốc bằng cốc của cô, hơi thở dần bình ổn và cảm ơn cô, Thời Nghi mới giật mình nhận ra điều bất thường. Khoan đã, đây là cốc cô đã dùngmà! Nam chính dùng cốc của một nhân vật phụ như cô thì liệu có hợp quy tắc không?
Quyển 1 -