Giống như trong ŧıểυ thuyết miêu tả, nam chủ gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, báo thù ngược tra, một đường đi đến đỉnh cao nhân sinh.
Trong một lần tình cờ, hắn đã gặp gỡ nữ chính của đời mình. Hai người nắm tay nhau vượt qua đủ loại khó khăn, chói cùng mới đạt được cuộc sống hạnh phúc.
….. Đúng vậy, nam chủ trong quyển ŧıểυ thuyết này là thẳng, là loại thẳng nam thích nữ đó!
Ít nhất là ở bề ngoài, Thẩm Tễ Vân không thấy Phó Cảnh Thâm có xu hướng thích nam nhân.
Nhiệm vụ ở thế giới này là do hệ thống cho cậu tự lựa chọn, vào lúc đưa ra quyết định. Thẩm Tễ Vân còn nhận được một nụ cười đắc ý của hệ thống, còn đủ loại lời nói kỳ quái như: "Xem lần gặp gỡ này của các người sẽ ra sao?", "Phải bảo vệ trinh tiết của ký chủ.",...... Toàn những lời khiến người ta mơ hồ.
Nhưng rốt cuộc là nam chính Phó Cảnh Thâm thích ai cũng không lớn quan tới nam xứng ác độc Thẩm Tễ Vân.
Cậu chỉ cần thành thật làm theo cốt truyện, sắm vai em trai bạch liên hoa ác độc của nam chính là được. Cuối cùng chỉ cần đẩy ông anh trai Phó Cảnh Thâm vào biển tang thi là có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Nghĩ vậy, thanh niên ung dung nằm lại trên giường, tiếp tục giấc ngủ đang dang dở.
Cậu không nhận thấy nhiệt độ cơ thể dần tăng cao, thân thể ngày càng mệt mỏi, đầu óc hỗn loạn giống như sinh bệnh.
Cậu cũng không phát hiện nam nhân ở cách vách đột nhiên thức dậy.
Trong bóng đêm, đôi mắt vốn phải màu đen của nam nhân lại biến thành màu đỏ khiến người sợ hãi. Làn da vốn có màu sắc khỏe mạnh lại trở nên tái xanh kỳ lạ, không chút huyết sắc.
Chỉ nhìn thoáng qua liền phát hiện, nam nhân không khác gì tang thi ở bên ngoài.
Nam nhân chậm rãi đứng dậy, mờ mịt đánh giá khung cảnh xung quanh. Hắn nhìn vào tấm lịch treo trên tường cùng chiếc đồng hồ ở cạnh giường. Sai đó, ánh mắt dời về phía bàn tay dần bị thi hóa.
Đây đúng là cơ thể của hắn.
Tuy rằng trong sạch sẽ hơn, không còn những vết sẹo do chiến đấu lưu lại, thậm chí còn bị thi hóa nhưng đích thực là cơ thể của hắn.
Cách trang trí xung quanh trông vô cùng quen thuộc giống như đúc với căn phòng trong trí nhớ của hắn. Rõ ràng đây chính là nơi hắn đã sinh sống hơn hai mươi năm.
Hắn đây là …… Trở về quá khứ sao?
Không biết Phó Cảnh Thâm đã nghĩ tới chuyện gì mà hắn mím môi lại, đôi mắt đỏ như máu dần khép lại, bên trong con ngươi là một mảnh lạnh như băng, xen lẫn với sự lạnh lùng ấy là những tia sát khí nồng đậm.
Thẩm Tễ Vân. . . . . .
Người em trai mà hắn từng yêu thương, che chở bằng cả sinh mạng lại đẩy hắn vào chỗ chết.
Mà hiện tại, Thẩm Tễ Vân đang ngủ trong căn phòng cách vách hắn, không chút phòng bị, cũng không phát hiện sự biến hóa nghiêng trời lệch đất ở bên ngoài.
Chỉ cần dùng một lực nhỏ cũng đủ để giết chết cậu. Hắn có thể đi vào phòng của thiếu niên, cắt đứt cổ của cậu, tiêu diệt hậu hoạn về sau.
Nghĩ vậy, nam nhân liền cử động cơ thể, hắn đi xuống giường, nhẹ tau nhẹ chân đi đến căn phòng bên cạnh, dùng tinh thần lực mở cửa phòng rồi đi đến bên giường thiếu niên đang mê man.
Giống như suy nghĩ của Phó Cảnh Thâm, thiếu niên đang ngủ say, chiếc áo ngủ mong manh dán sát lên người cậu, phác họa nên thân hình tươi đẹp của thiếu niên, cậu như nụ hoa vừa hé mở chờ người thưởng thức.
Yếu ớt lại tái nhợt, ngay cả dáng vẻ cau mày khi ngủ cũng tạo thành cảnh đẹp mê người.
Không phải dạng mê người khiến người ta thương tiếc mà khiến người ta không nhịn được muốn đè cậu dưới thân làm chuyện đó.
Rõ ràng lúc nãy, trong lòng Phó Cảnh Thâm vẫn còn những suy nghĩ tàn bạo muốn phanh thây đối phương cho hả giận. Nhưng đến khi nhìn thấy thiếu niên. Không biết tại sao mà hô hấp của hắn cũng dần trở nên dồn dập, hắn bỗng nhiên thay đổi chủ ý.
Trong bóng tối, đôi mắt của nam nhân thoáng trầm xuống, tầm mắt nhìn vào gương mặt xinh đẹp của thiếu niên sao đó lại dời sang cần cổ thanh mảnh.
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng bóp lấy cần cổ của thiếu niên như đang bóp một loài vật nhỏ vô hại, chần chờ không động thủ.
. . . . . . Có lẽ, giết chết thiếu niên không phải là kết quả mà hắn muốn. Dễ dàng cho thiếu niên chết như vậy không có gì thú vị.
Hắn phải cho cậu sống thật tốt, phải khiến cho cậu chỉ có thể dựa vào hắn. Cùng hắn trải qua sự khắc nghiệt của tận thế. Sau đó dùng sự thật tàn khốc này tra tấn cậu khiến cậu tuyệt vọng.
Nam nhân buông lỏng bàn tay đang bóp lấy cổ cậu, xoay người chuẩn bị rời khỏi.
"Khó chịu. . . . . . Nóng quá. . . . . ."
Thiếu niên đang nằm trên giường bỗng rầm rì vài tiếng.
Giống như những dị năng giả khác, Thẩm Tễ Vân không biết bản thân cũng lâm vào cơn sốt do thức tỉnh dị năng, nhiệt độ cơ thể cậu cao đến 43 độ, cả người nóng đến khó thở.
Thiếu niên nửa tỉnh nửa mê cau mày, cậu mơ mơ màng màng trở mình, bực dọc đá chăn ra để lộ cặp chân thon dài trắng nõn, hai đùi bóng loáng hơi mở ra.
Nhìn thấy âʍ ɦộ phấn hồng không một sợi lông giữa hai chân của thanh niên, cả người nam nhân liền ngây ngốc.
Hô hấp của hắn càng thêm dồn dập, hắn không tin vào mắt mình mà vươn tay muốn chạm vào xem có phải là thật không. Đóa hoa ấy vừa mềm vừa nhỏ, âm môi no đủ, sạch sẽ không một sợi lông tơ. Ngay cả dươиɠ ѵậŧ ở trên cũng vô cùng đáng yêu, mềm nhũn gục xuống che đi đóa hoa xinh đẹp bên dưới.
Đứa em trai cùng cha khác mẹ của hắn thế mà lại có bướm nhỏ của nữ nhân?!