Trong thế giới này, Thẩm Tễ Vân cuối cùng vẫn thực hiện lời hứa, cùng bọn hắn sống vài chục năm, không bệnh không tai, sống thọ và chết tại nhà.
Vào khoảnh khắc Thẩm Tễ Vân tử vong, nhiệm vụ của cậu thuận lợi hoàn thành, cậu trở về không gian của hệ thống, xóa đi tất cả trí nhớ cùng tình cảm đã có. Đón nhận nhiệm vụ tiếp theo.
Có lẽ là không muốn để lại mình cậu cô đơn, bọn hắn đều sống lâu hơn cậu một chút. Cho dù là chú nhỏ lớn tuổi nhất vẫn muốn cậu đi trước một bước.
"Vân Vân, không cần phải khổ sở, cũng không cần phải sợ hãi, sau này chúng ta vẫn có thể gặp nhau..."
Trước khi đi, bọn hắn nắm bàn tay của cậu, giọng điều vừa thâm tình lại chân thành nhưng ngữ điệu điên cuồng khiến người nghe sợ hãi.
"........ Cho dù em đi đến đâu, bọn ta đều sẽ tìm được em."
Mà em, cũng đừng bao giờ nghĩ có thể rời khỏi bọn tôi.
Nếu có người ở gần đây sẽ hoảng sợ phát hiện, trên gương mặt khác nhau của cả ba người đều có một vẻ mặt điên cuồng như nhau. Họ tham lam nhìn chăm chú vào gương mặt suy yếu của vợ, trong đôi mắt thâm thúy chứa đầy mây đen, xen bên trong ấy là tình yêu quỷ dị.
Mà Thẩm Tễ Vân nằm trên giường bệnh dần khép hai mắt lại, ngừng hô hấp.
......
Trong đêm đen yên tĩnh, trăng tròn nằm giữa bầu trời, ánh trăng như sương mù chiếu lên mặt đất.
Bên trong một thành thị đông dân bỗng nhiên có nhiều chiếc xe mất kiểm soát đâm vào nhau.
Đủ loại tang thi hư thối lắc lư đi lại trên đường, bọn chúng không ngừng cắn xé nhân loại đang bỏ chạy xung quanh.
Trong không khí ngập tràn mùi máu tươi tanh tưởi, tiếng khóc hỗn loạn như than khóc cùng với tiếng kêu cứu từ những nơi xa xôi truyền đến.
Trong đêm ấy, trái đất đã trở thành địa ngục nhân gian!
Trong một khu biệt thự xa hoa ở thành phố B, dân cư xung quanh đã chìm vào giấc ngủ. Do cách xa thành phố mà đa số họ đều ngủ say không bị ảnh hưởng từ bên ngoài. Nhưng bên trong một căn biệt thự có một thanh niên bỗng mở bừng mắt.
Thanh niên ấy có gương mặt tiêu chuẩn của một bạch liên hoa ốm yếu, thoạt nhìn chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, đôi môi căng mọng, đôi mắt sạch sẽ thuần khiết, mái tóc đen mềm mại dán lên mặt cậu khiến cằm cậu càng thêm nhọn và nhỏ.
Có thể vì cơ thể yếu đuối lại mang nhiều bệnh nên làn da của cậu trắng hơn người bình thường, hàng mi dài cong vút khép lại tạo thành một bóng râm trên gương mặt tạo một loại cảm giác đẹp đẽ yếu đuối cần được che chở.
Xinh đẹp, nhu thuận, điềm đạm đáng yêu.
Nhưng trên gương mặt thiếu niên lại mang theo một chút mờ mịt, cậu xa lạ nhìn khắp phòng như một người mới đến.
"Hệ thống, đây là thế giới mạt thế trong miệng cậu sao?"
[Đúng vậy, ký chủ.] Một giọng nói máy móc vang lên bên tai thanh niên: [Bây giờ là ngày đầu tiên mạt thế xâm nhập.]
Bởi vì mạt thế ập đến quá đột ngột nên đa số nhân loại vẫn còn chìm trong giấc ngủ, không biết gì, không phát hiện được sự thay đổi của thế giới.
Hơn một nửa nhân loại kém may mắn sẽ bị nhiễm bệnh độc trở thành tang thi, trong số những nhân loại còn lại thì sẽ có đa số là người bình thường và một số người sống sót may mắn thức tỉnh dị năng.
Thân là một nam xứng ác độc, Thẩm Tễ Vân tất nhiên sẽ không có vận may này.
Trước khi tiến vào thế giới này, hệ thống đã đem cốt truyện quan trọng của thế giới truyền vào đầu cậu, bây giờ chỉ cần kết hợp với trí nhớ vốn có của nguyên chủ thì Thẩm Tễ Vân liền biết rõ những chuyện đã xảy ra.
Thế giới này nằm trong một quyển ŧıểυ thuyết sống lại, nam chủ tên là Phó Cảnh Thâm là đại thiếu gia của nhà họ Phó ở thủ đô. Năm tám tuổi, mẹ hắn sinh bệnh qua đời, cha Phó nhanh chóng tái hôn, người phụ nữ đó là mẹ của Thẩm Tễ Vân, sau đó bà ấy sinh ra cậu.
Đúng vậy, trong nhiệm vụ lần này, Thẩm Tễ Vân là em trai cùng cha khác mẹ với nam chủ.
Bởi vì Phó gia quyền cao chức trọng mà mẹ Thẩm chỉ là một đứa con gái nhà nghèo. Vì muốn ngăn chặn hành vi tranh giành gia sản của nhà họ Thẩm mà ông đã cho cậu theo họ mẹ nhưng không những không dập tắt tham vọng của họ, mà còn khiến họ càng thêm không cam lòng, dã tâm cũng càng ngày càng lớn.
Nguyên chủ trời sinh yếu ớt, nhiều bệnh liền giả trang thành một bạch liên hoa ôn nhu, đơn thuần. Cậu cẩn thận tiếp cận Phó Cảnh Thâm, ra sức lấy lòng hắn.
Trải qua nhiều ngày, Phó Cảnh Thâm dần bị biểu hiện giả dối của nguyên chủ lừa gạt, móc tim móc phổi đối xử tốt với cậu nhưng lại không biết đứa em trai đơn thuần nhu nhược vô cùng chán ghét hắn.
Cho dù mạt thế đến, Phó Cảnh Thâm cũng không bỏ rơi nguyên chủ, vẫn luôn cẩn thận ảo vệ cậu. Khi hắn may mắn thức tỉnh dị năng không gian cùng tinh thần thì nguyên chủ vẫn là một người thường nhu nhược. Do đó, Phó Cảnh Thâm vẫn luôn là người thu thập vật tư, cung cấp cho cuộc sống của hai người.
Chuyện này kéo dài một khoảng thời gian cho đến khi Phó Cảnh Thâm ra ngoài làm nhiệm vụ, nguyên chủ đã thông đồng với phó căn cứ. Cậu bỏ thuốc mê vào trong nước uống của hắn, ném hắn vào trong đàn tang thi khiến hắn nếm trải cảm giác bị tang thi phanh thây mà chết.
Sau đó, Phó Cảnh Thâm lòng đầy căm hờn đã sống lại.