Sau khi phát tiết xong một trận, người đàn ông đắm chìm trong thú dục cuối cùng cũng tỉnh táo hơn một chút.
Nhìn Thẩm Tễ Vân ở dưới thân quần áo bị nghiền nát, toàn thân đầy dấu vết của tình ái, trong lòng hắn cũng có thêm một tia nhu tình không nói rõ ràng ra được.
Hắn vươn tay, ôm thiếu niên mảnh khảnh mềm mại vào trong ngực, trìu mến hôn lên đuôi mắt đuôi phượng đã phiến hồng do khóc.
"Thật sự là yếu ớt muốn chết … Không dằn lòng nổi mà làm như vậy.”
Người đàn ông không hài lòng oán giận, "Mới làm có một lần đã khóc thành bộ dáng này, về sau còn chịu đựng được như thế nào nữa đây …"
Người đàn ông còn chưa thỏa mãn cảm giác được dươиɠ ѵậŧ to lớn ở dưới háng của mình đang rục rịch ngóc đầu dậy, còn muốn thêm một lần nữa, ví dụ như hậu huyệt trắng hồng đáng yêu của thiếu niên, hắn còn chưa kịp cảm nhận được tư vị trong đó.
Thế nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khóc thảm thiết của ŧıểυ mỹ nhân, hắn vẫn có chút tiếc nuối từ bỏ suy nghĩ này.
Thân thể của em trai hắn từ trước đến nay vẫn luôn yếu ớt, tiếp tục giày vò chỉ lo thiếu niên sẽ bị hắn chơi hỏng mất.
Chờ hắn để Thẩm Tễ Vân ổn định sức khỏe thêm một chút, sau khi nuôi lớn thêm chút thịt, lần sau ăn cũng không vội.
Phó Cảnh Thâm suy nghĩ rất tốt đẹp, thế nhưng điều khiến hắn không ngờ tới chính là, thiếu niên thở dốc một lát, lại phát ra tiếng khóc như sụp đổ.
"Anh … Anh xấu! Hu hu … Đừng có chạm vào tôi, anh cút đi! ”
Hai tay cậu vô lực nắm lấy cánh tay người đàn ông, mạnh bạo đập lên, trong đôi mắt xinh đẹp nước mắt ầng ậc tuôn rơi, khóc đến mức tức giận không thể thở nổi: "Anh đừng đụng vào … Hức, tôi ghét anh! …”
Sau khi tỉnh táo lại, Thẩm Tễ Vân nhớ lại hết thảy những chuyện vừa mới xảy ra, cảm giác bản thân sắp tủi thân chết mất.
Cậu nghĩ không rõ, rõ ràng điều gì xấu xa bản thân cậu cũng chưa từng làm qua, vẫn luôn an phận ở nhà, tại vì sao lại gặp phải loại chuyện này?
Bị một người đàn ông không thấy rõ mặt nói lời nhục nhã, xâm phạm, cưỡng bào bụng nhỏ đều bị bắn đầy …
Cái này cũng coi như thôi đi, thế nhưng hết lần này tới lần khác bản thân cậu vẫn phải đối mặt với lăng nhục như vậy, ấy vậy mà còn có thể cảm thấy hưng phấn, sảng khoái đến mức hoa huyệt còn phun nước ra ngoài …
Quả thực lẳng lơ không chịu nổi.
Càng nghĩ tiếp, trong lòng thiếu niên càng tủi thân, cả người cậu đều co lại thành một vòng tròn, trên lông mi màu xám tro thấm đầy nước mắt, tiếng nói vừa mềm vừa ấp úng: "Tôi ghét anh, huhu … Tôi không muốn anh đụng vào tôi, anh tránh xa tôi ra một chút …"
Thật sự là đáng thương chết đi được.
Nhìn dáng vẻ khóc nức nở trong lòng của ŧıểυ thiếu niên, Phó Cảnh Thâm chầm chậm hít sâu một hơi, bỗng nhiên có cảm giác khó chịu giống như trái tim bị người khác tóm lấy.
Hắn không biết bản thân bị làm sao, hắn còn nhớ rõ tâm trạng khi bản thân vừa mới sống lại, đau khổ và oán hận vì bị người thân phản bội gần như đã trướng đầy lồng ngực của hắn.
Hắn từng thề nhất định phải tàn nhẫn trả thù trở lại thế nhưng hiện tại, hắn lại không khống chế được muốn ôm chặt thiếu niên đang khóc lóc vào trong lòng, dùng giọng điệu ôn nhu nhất để dỗ dành để yêu thương.
Loại cảm giác này quá xa lạ, khiến cho hắn không thở nổi, dòng máu toàn thân bắt đầu khởi động, khó chịu đến nỗi gần như muốn nổ tung. Mà biểu hiện rõ ràng kháng cự hắn của thiếu niên, cũng giống như một thanh đao, tàn nhẫn đâm vào lồng ngực của người đàn ông.
“ … Muốn tôi rời xa cậu sao? Không đời nào. ”
Yên lặng hồi lâu, giọng nói khàn khàn âm lãnh của người đàn ông lại vang lên trong phòng ngủ yên tĩnh.
Hắn cúi người xuống, thô bạo ngậm lấy môi thiếu niên, đầu lưỡi lớn luồn vào vô cùng hung ác, quấn lấy đầu lưỡi nhỏ của thiếu niên quấn quýt triền miên, dường như muốn hút hết không khí trong miệng thiếu niên.
"Cậu là của tôi, là người thuộc về tôi, mọc một ŧıểυ huyệt như vậy, cậu không cho tôi thì muốn cho ai hả?"
Người đàn ông cười lạnh, trong giọng nói điên cuồng ẩn chứa ham muốn chiếm hữu khó có thể che dấu: "Muốn anh rời khỏi em sao? Không đời nào! Em vĩnh viễn đừng có nghĩ sẽ thoát khỏi lòng bàn tay của tôi. ”