Editor: L’espoir
*
Sa mạc lớn vô ngần, dõi mắt nhìn lại, đều là một biển cát mênh mang hùng hậu, yên lặng và thê lương, như thể vĩnh viễn không hề thay đổi.
Tiếng chuông lạc đà vọng về từ xa phá vỡ sự im lặng ở nơi không ai đặt chân đến này.
Phía nam cồn cát có một đoàn buôn hơn năm mươi người cưỡi lạc đà từng bước đi tới, tiếng chuông lạc đà thưa thớt nhưng giòn vang vọng lại trong biển cát yên tĩnh.
Lúc này đang là giữa trưa, dưới ánh nắng gay gắt trong sa mạc lớn, thương nhân cưỡi lạc đà bị ánh nắng chói chang thiêu đốt làm cho kiệt sức, mệt lử, mồ hôi túa ra trên trán nhanh chóng bị bốc hơi hết, bọn họ đều dùng khăn trùm đầu che chắn ánh nắng chiếu rọi.
Tốc độ di chuyển của lạc đà cũng trở nên chậm chạp và yếu ớt vì ánh mặt trời gay gắt.
Đây là một đoàn buôn do người Ba Tư tạo thành, trên lạc đà treo hàng hóa nặng trịch, bên trong đều là mã não, ngọc thạch, đồ dùng bằng vàng,… được vận chuyển đến Trung Nguyên để đổi lấy tơ lụa.
Cát vàng bay mù mịt, con đường cổ trải dài, đoàn lạc đà nối đuôi nhau dài hàng chục mét chậm rãi đi về phía trước, để lại một hàng dấu chân lạc đà trên mặt cát, lúc đó có gió cát thổi qua, che phủ những dấu chân nhàn nhạt đó, chẳng mấy chốc dấu vết người đi đường lưu lại sẽ biến mất.
“—— Đinh linh.”
“—— Đinh linh.”
Từ phía ngược lại của đoàn buôn, truyền đến từng tiếng chuông lạc đà mơ hồ, nhưng những tiếng này bị đoàn lạc đội lấn át.
Cho đến khi bóng người dần dần tiến về phía trước, người đi đầu đoàn buôn mới nhìn thấy người đi theo hướng ngược lại với họ.
Giữa sa mạc mênh mông, có một nữ tử mặc chiếc váy lụa màu đỏ, dắt theo một con lạc đà, tay trái chống một chiếc ô đen, chậm rãi đi về phía trước.
Chuông lạc đà xa xôi, váy đỏ quằn quẩn.
Nơi nàng đi qua, mang đến màu sắc rực rỡ cho vùng sa mạc thê lương, hoang vắng này.
Người phụ nữ chậm rãi đến gần, bóng dáng có thể thấy được rõ ràng, vòng eo uyển chuyện, tóc dài như thác nước, dáng người thướt tha.
Dưới bóng che của chiếc ô là một khuôn mặt trắng nõn như ngọc, trước trán có cài trang sức mã não đỏ, mặt mày tinh xảo diễm lệ, đuôi lông mày hơi xếch lên lại tựa như xen lẫn một tia yêu mị vô tình giống như hữu tình, nghiễm nhiên tuyệt sắc.
Nhìn thấy dung mạo của người phụ nữ, người Ba Tư không khỏi ngẩn người.
Tây Vực có nhiều mỹ nhân, dù đã quen mắt với những vũ cơ tuyệt sắc, nhưng thấy nữ tử này, cũng không khỏi tâm trí mê mẩn.
Bão cát mù mịt từ phương xa thổi tới, gọi về thần trí của họ.
Thấy chỉ có nữ tử lẻ loi một mình hành tẩu trên sa mạc lớn này, không khỏi sinh lòng thương tiếc, thương nhân dẫn đầu bèn nhảy xuống lạc đà, dẫn theo vài người tiến đến.
Nàng có vài phần tướng mạo của người Hán, nhưng trông giống người Tiên Ti hơn, trong lúc chốc lát cũng không biết nàng có phải là nữ tử của nhất tộc Tiên Ti hay không.
May mắn tiếng Phạn là ngôn ngữ thông dụng của hầu hết các quốc gia ở Tây Vực, thương nhân chào hỏi bằng tiếng Phạn, nữ tử không có phản ứng, nghĩ đến hẳn là không hiểu tiếng Phạn.
Trong đoàn buôn có một người nói tiếng Hán, hắn thử dò hỏi nử tử: “Cô lương, một mềnh cô?”
Ngữ điệu tiếng Hán của hắn là không chuẩn, vả lại còn chứa khẩu âm dị vực đặc sệt.
Lần này nữ tử lại mở miệng trả lời: “Đúng vậy.” Giọng nói dễ nghe, ngọt ngào, êm ái như tiếng đàn tỳ bà du dương, khiến lòng người xao xuyến.
“Vậy chúng ta cùng đi về phía trước nhé?”
“Các ngươi đi đâu?”
“Trung Nguyên.”
Nữ tử lộ ra một tia cười yếu ớt, nói: “Ta Vu Điền, chúng ta không cùng đường rồi.”
Thương nhân chỉ có thể tiếc nuối nhìn bóng dáng nữ tử dần dần biến mất, sau đó biến mất trong cát vàng mênh mông.