Phản Diện Của Tôi Dễ Thương Quá Mức

Chương 9

Trước Sau

break
A Tẫn: Đường Đường?

[Là "Đường" này sao...?] – Phong Đường đỏ mặt, ngượng ngùng nghĩ.

Phong Đường: Ừm.

[Rồi... có phải hơi lạnh lùng quá không?]

Đường Đường: A Tẫn [gif thẹn thùng].

Mặt Phong Đường đỏ rần, hàng mi khẽ chớp liên tục.

Đôi mắt Hàn Tẫn sâu thẳm, khẽ cong môi: Nhà ta tiểu khả ái, thật ngọt ngào.

A Tẫn: Ngươi ăn cơm chưa?

Hàn Tẫn thật sự không biết nên nói gì, cứ thấy mở miệng câu nào cũng không ổn.

Đường Đường: Còn chưa ăn…

[Không ăn cơm sao được!] – Hàn Tẫn cau mày, lòng bắt đầu lo lắng.

A Tẫn: Vậy mau đi ăn ngoan nhé.

Tiểu khả ái như vậy, đói lả mất thì biết làm sao bây giờ...

Đường Đường: Vâng. – Phong Đường lưu luyến không nỡ rời màn hình.

Lúc này, dưới phòng khách vang lên tiếng ồn ào:

“Tiểu muội ta về rồi đây!” – giọng nói rộn ràng của Nguyên Hàn Lục vang lên.

“Con nhãi này còn biết đường về hả!” – phụ thân nổi giận quát.

“Ôi chao, thì con đi công tác mà! Còn mang quà về cho mọi người đây này!”

Nhị ca cười gượng gạo, cố đánh trống lảng: “Tiểu muội đâu rồi?”

“Hứ.” – Đại ca bĩu môi, cười khoái chí như thể đang xem kịch vui.

Hàn Tẫn lười nhác hất nhẹ mí mắt, liếc nhị ca một cái rồi ung dung bước xuống lầu.


Nguyên Hàn Lục sở hữu gương mặt thanh tú, so với vẻ lạnh lùng của đại ca thì dịu dàng hơn nhiều, thuộc kiểu người ấm áp như ánh mặt trời, dễ khiến người khác có thiện cảm.

Nhìn thấy Hàn Tẫn từ trên lầu bước xuống, y lập tức nheo mắt cười rạng rỡ, trông chẳng khác gì “tiểu thịt tươi” trong mấy bộ phim truyền hình.

“Tiểu muội, nhị ca có mua quà cho ngươi nè.” – Giọng nói mang theo vẻ mong đợi.

“Cảm ơn nhị ca.” – Hàn Tẫn đáp nhạt, không mấy biểu lộ cảm xúc.

Từ trước đến nay, Hàn Tẫn vốn không quen ở chung với người khác.

Suy cho cùng, ở Vạn Linh Giới nàng đã sống quá lâu rồi.

Không có thân nhân hay trưởng bối bên cạnh. Người duy nhất có liên hệ sâu sắc… lại là Ma Thần bên Ma giới.

Sau bữa tối, Nguyên Hàn Quỳnh và Nguyên Hàn Lục nằng nặc đòi Hàn Tẫn đi dạo cùng một vòng.

Đến khi nàng quay về, mở điện thoại ra liền thấy tin nhắn từ Phong Đường.

Đường Đường: Ngủ ngon, ánh trăng.

[Tiểu khả ái đi ngủ rồi sao?]

A Tẫn: Ngủ ngon, sờ đầu.

Trả lời xong tin nhắn, Hàn Tẫn liền đem số tiền của nguyên chủ ném vào thị trường chứng khoán.

Nguyên chủ vốn không tiêu xài gì mấy, tiền sinh hoạt phụ thân và mẫu thân cho cộng thêm tiền tiêu vặt từ hai ca ca, tích góp lại cũng được mấy trăm vạn.

Nếu muốn nuôi tiểu khả ái, thì phải có tiền chứ!

Lúc ấy, Phong Đường vẫn chưa ngủ, cứ trông đợi tin nhắn mãi. Đột nhiên, nàng với tay lấy điện thoại đặt bên gối.

Sờ đầu sao…

Nàng trở mình trên giường, gương mặt đỏ bừng, tai cũng nóng ran, tim đập thình thịch không thôi.

Sáng sớm hôm sau.

Vì quá hưng phấn, Phong Đường gần như mất ngủ, mãi nửa đêm mới chợp mắt được.

Sáng dậy suýt trễ, chưa kịp ăn sáng đã vội đến trường.

Khi Hàn Tẫn vừa đến lớp, Phong Đường vẫn chưa có mặt.

Một lát sau, nàng mới hấp tấp bước vào.

“Sớm… buổi sáng tốt lành…” – Giọng nói nhỏ nhẹ, hàng mi khẽ chớp chớp, ánh mắt đầy lúng túng.

[Aaaaa, chắc có quầng thâm mắt mất rồi… trông mình hôm nay nhất định rất xấu…]

Tiểu khả ái của ta hôm qua không ngủ được sao?

Hàn Tẫn khẽ vươn tay, nhẹ nhàng kéo khuỷu tay Phong Đường, hơi nghiêng người để nàng bước vào lớp.

Hơi ấm truyền qua lớp vải áo len mỏng, len lỏi đến tận khuỷu tay Phong Đường, khiến nàng tê dại cả người.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc