Giọng Hàn Tẫn vang lên lạnh lẽo, trong con ngõ tối lại càng mang theo chút âm u rợn người.
Nàng lững thững bước về phía Mộc Lam, dáng vẻ chẳng buồn để tâm.
Trong tay Hàn Tẫn lấp lóe ánh sáng xanh nhạt, nhưng ngoài Đoàn Tử đang ngồi trong không gian linh hồn, chẳng ai trông thấy được.
Vài nữ sinh đột ngột hét to hoảng loạn, như thể vừa bị thứ gì đó kinh hoàng giáng xuống.
Cả đám đều là tiểu thư nhà giàu có tiếng trong trường, kẻ cầm đầu tên là Trương Hinh Văn.
Bình thường chuyên bắt nạt mấy bạn nữ xinh đẹp nhưng nhà nghèo, lần này chúng lại giở trò cũ – mà kiểu chuyện này, ở trường chẳng thiếu.
Những tấm ảnh bị phát tán lên mạng, không ít bạn học là nạn nhân vì thế mà bị dè bỉu, có người thậm chí không chịu nổi mà chọn cách tự kết liễu.
Dù không đến mức tìm đến cái chết, cũng có người cả đời phải sống trong ám ảnh, tâm lý đổ vỡ, không thể vực dậy.
Vì những đứa trẻ này đều có gia thế chống lưng, chẳng ai dám đụng tới, nên mọi chuyện cứ thế trôi qua, chẳng ai xử lý được gì.
Còn Hàn Tẫn? Nàng chỉ khiến chúng phải nếm chính thứ mà chúng từng gieo ra.
“Bọn họ bị gì vậy?” Mộc Lam rụt rè hỏi, giọng vẫn còn run rẩy.
Hàn Tẫn hơi nhướng mày, bình thản đáp: “Chắc là vừa làm chuyện gì đó trái với lương tâm.”
“Cảm ơn ngươi.” Mộc Lam run run nói, ánh mắt ánh lên sự biết ơn.
“Ừ.” Hàn Tẫn lạnh nhạt đáp lại.
—
Phong gia
“Đại ca.”
“Ta về phòng trước.”
Phong Đường nhìn theo bóng người vội vã rời đi.
Từ nhỏ, vì phụ thân luôn bận rộn với công việc, nên người chăm sóc nàng nhiều nhất chính là Phong Tiêu – đại ca ruột của nàng.
Phong Đường rất ỷ lại vào Phong Tiêu.
Nhưng dù là ruột thịt, trong lòng Phong Tiêu, thứ được đặt lên hàng đầu vẫn luôn là quyền lực và lợi ích, chứ không phải tình cảm hay máu mủ.
Cho nên, khi biết chuyện phía sau là do chính người nàng kính trọng nhất – đại ca của mình – ra tay, trong lòng Phong Đường chỉ có thể nghĩ:
Hỏng thật rồi.
Hận thù như một chiếc vòng luẩn quẩn quấn chặt lấy nàng, đến mức nếu sau này nàng trở nên đen tối cũng chẳng có gì lạ.
Phong Tiêu và Phong Đường có vài nét giống nhau, nhưng nếu như gương mặt của Phong Đường dịu dàng như thiên sứ, thì Phong Tiêu lại mang vẻ lạnh lùng cứng rắn hơn nhiều.
Phòng Phong Đường rất rộng.
Nội thất tươi mát với sắc trắng kết hợp xanh lục, góc tường đặt một bộ sô pha bệt kiểu tatami màu đất nhạt.
Cạnh đó là một tấm thảm trắng, phía trên trải một chiếc bàn gấp nhỏ. Đối diện sô pha là một chiếc giường đơn phủ khăn trải giường màu xanh mát mắt.
Phong Đường trở về phòng, vẫn mặc đồng phục học sinh, ngồi xếp bằng trên ghế sô pha.
Nàng lấy điện thoại ra, mở WeChat, ngón tay hơi run run.
Tim đập thình thịch vì hồi hộp, nàng nhập số của Hàn Tẫn.
Ngay sau khi tan học, Phong Đường đã lén đi tìm lớp trưởng xin số điện thoại của Hàn Tẫn.
Dù mới quen, nhưng nếu bản thân thật sự muốn, thì vẫn thấy hơi… ngại ngùng.
Phong Đường: Ta là Phong Đường.
—
Tại nhà họ Nguyên
“Đinh linh.”
Hàn Tẫn vừa ăn cơm xong thì nhận được tin nhắn.
Dù vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lại vô thức dịu hẳn đi.
Hàn Tẫn: Đối phương đã thông qua xác nhận bạn bè. Hai người có thể trò chuyện với nhau.
Trong lòng Phong Đường khẽ run lên, khóe môi không kiềm được mà cong cong.
Ngượng ngùng, nàng đổi ghi chú thành: A Tẫn.