Phản Diện Của Tôi Dễ Thương Quá Mức

Chương 5

Trước Sau

break
“Chủ nhân! Mảnh hồn thần thức kìa!!!” — Đoàn Đoàn reo lên kinh ngạc.

“Ngồi hàng cuối cùng, người có vẻ ngoài đẹp nhất đó!”

Hàn Tẫn quay đầu nhìn —

Ánh mắt nàng chạm phải một đôi mắt trong vắt, như tụ linh khí của trời đất, không vương chút tạp chất nào.

Hàng mi cong cong khiến ánh nhìn có phần dịu dàng, làn da trắng mịn như ngọc, ngũ quan tinh tế đến mức tựa thiên sứ.

Đôi tay cầm bút mảnh mai, toát ra vẻ kiêu ngạo nhẹ nhàng.

Người ấy — Phong Đường — đâm thẳng ánh mắt vào sâu trong đôi mắt tối đen của Hàn Tẫn. Nhìn qua tưởng như trong veo, nhưng thực chất sâu thăm thẳm, không thấy đáy.


Phong Đường bỗng cúi đầu, bàn tay nhẹ đặt lên ngực, tim đập loạn nhịp đến kỳ lạ.

“Thưa thầy, em ngồi đây là được rồi ạ.”

Hàn Tẫn không chút do dự bước tới, sải bước thẳng đến ngồi bên cạnh Phong Đường.

“Đừng ồn ào nữa, tự học đi. Lát nữa vào tiết.” — Giáo viên chủ nhiệm nói rồi rời khỏi lớp.

Đoàn Đoàn lo lắng:

“Chủ nhân, người có thấy không khỏe chỗ nào không?”

“Không có. Sao vậy?” — Hàn Tẫn bình tĩnh hỏi.

“Trên người hắn… không ngừng toát ra mảnh hồn của người. Nhưng… rốt cuộc là gì thì ta không rõ.” — Đoàn Đoàn khẽ nói, mang theo vẻ bất an.

Ánh mắt Hàn Tẫn khẽ trầm xuống, sâu như đáy vực. Chỉ cần ngồi bên cạnh hắn, nàng đã có thể cảm nhận được…

Là hắn sao…

“Ta là Nguyên Hàn Tẫn.”

Hàn Tẫn vươn tay, ánh mắt sâu thẳm, khó dò.

“Tôi… tôi biết. Tôi là Phong Đường.”

Phong Đường đáp khẽ, bắt lấy tay nàng, khuôn mặt hơi ửng đỏ, lộ vẻ e dè.

“Phong Đường.”

Hàn Tẫn khẽ lặp lại tên hắn.

Dễ thương thật…

Giọng nàng vang lên bên tai hắn, hơi khàn, nhưng không hiểu sao lại dịu dàng đến lạ, khiến tim người ta khẽ run.

Giọng nàng thật dễ nghe… — Phong Đường ngẩn ngơ nghĩ.

Đinh linh linh!

Tiếng chuông báo vào học vang lên.

Hàn Tẫn không nói gì thêm với Phong Đường, khiến hắn có chút hụt hẫng.

Đoàn Đoàn líu ríu:

“Chủ nhân, ta gửi thông tin chi tiết về Phong Đường cho người nhé.”

Phong Đường, con trai út nhà họ Phong.

Phong gia, cùng Nguyên gia và Triệu gia, là ba tập đoàn đứng đầu Hoa Quốc, mỗi nhà nắm giữ một phần lớn thị trường.

Phong Đường có một người anh trai hơn mình mười tuổi tên là Phong Tiêu.

Do Phong Đường sở hữu thiên phú kinh doanh xuất chúng, được phụ thân hết sức yêu quý. Phong Tiêu sợ sau này em trai sẽ tranh quyền thừa kế với mình, nên vào năm Phong Đường mười bảy tuổi, hắn đã bí mật đưa em trai cho Triệu Quyền — đương gia của nhà họ Triệu.

Triệu Quyền là kẻ có sở thích biến thái, chuyên nhắm vào những thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi. Người từng bị hắn "chơi đùa" không tới trăm cũng phải vài chục.

Có thể thấy rõ, Phong Tiêu không hề có ý định để em trai còn sống mà quay về.

Trong lúc bỏ trốn, Phong Đường tình cờ gặp được nam chính — Trần Lập Ngôn, khi đó còn là một tên vô danh, sống mờ nhạt.

Ở trường, Phong Đường luôn vô tình chiếm lấy hào quang vốn thuộc về nam chính. Nhưng Trần Lập Ngôn chẳng những không giúp đỡ, còn ngấm ngầm cản trở hắn bỏ trốn, khiến Phong Đường bỏ lỡ cơ hội sống sót.

Kết quả, Phong Đường bị tra tấn đến mức chỉ còn nửa cái mạng.

Về sau, hắn hắc hóa, gây ra khủng hoảng tài chính lớn nhất lịch sử Hoa Quốc — cũng chính là đại kiếp nạn đầu tiên mà nam chính phải vượt qua.

Trần Lập Ngôn nhờ chịu đựng và vượt qua sóng gió ấy mà trở thành tài phiệt quyền thế lẫy lừng.

Còn Phong Đường, đương nhiên bị đẩy vào vai phản diện tàn độc nhất.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc