Phản Diện Của Tôi Dễ Thương Quá Mức

Chương 4

Trước Sau

break
“Vậy sau này nếu không có ai bên cạnh thì cứ ra đây.” — Hàn Tẫn đáp nhẹ.

Nếu để người khác biết cái gọi là "rác rưởi" trong không gian ấy đều là những bảo vật hiếm thấy của lục giới, e là tức đến học máu.

“Vâng ạ, chủ nhân!!”

Cốc cốc!

Cốc cốc!

“Bảo bối, dậy thôi con, ngủ nữa là trễ đấy.”

Giọng mẫu thân dịu dàng vang lên ngoài cửa.

Đoàn Tử bị dọa sợ, lập tức chui tọt trở lại không gian.

“Vâng, con dậy ngay đây.” — Hàn Tẫn nhoẻn cười trả lời.

Nguyên mẫu ở bên ngoài mỉm cười, nghĩ bụng: Xem ra tâm trạng bảo bối hôm nay rất tốt.

Hàn Tẫn ung dung bước xuống giường, rửa mặt thay đồ, mọi động tác đều gọn gàng lưu loát.

Không chút vội vàng, nàng thong thả đi xuống lầu.

Bên bàn ăn đã có một nam tử trẻ tuổi đang ngồi. Ngũ quan sắc sảo như được tạc ra, từng đường nét đều rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn vô cùng.

“Lại đây ăn sáng đi.”

Vừa thấy Hàn Tẫn xuống lầu, gương mặt lạnh lùng của hắn lập tức nhu hòa, lộ ra ý cười dịu dàng.

Nguyên mẫu nói:

“Tiểu Quỳnh à, con thường xuyên quan tâm em gái một chút, đừng suốt ngày vùi đầu ở công ty. Tiểu Lục lại chạy đi đâu mất rồi, cả hai đứa một kiểu.”

Nguyên Hàn Lục vốn hay ra ngoài du ngoạn, tìm hiểu phong tục, mười ngày nửa tháng không về nhà là chuyện bình thường.

“Con tự lo được.” — Hàn Tẫn vẫn mặt không biểu cảm, thản nhiên đáp.


Muội muội ta sao lại đáng yêu đến thế này cơ chứ…

Nguyên Hàn Quỳnh nói:

“Ăn sáng xong ta đưa muội đến trường. Nếu không quen, thì cứ nói với ca.”

Muội muội ta ngoan ngoãn thế này, liệu có bị bắt nạt không đây… — Nguyên Hàn Quỳnh trong lòng có chút lo lắng.

Đoàn Đoàn: Ngoan ngoãn? Ngươi đang ảo tưởng đó.

Hàn Quỳnh mặt không đổi sắc, thản nhiên đáp:

“Được.”

Trường trung học Trường Lâm.

Một nữ sinh mang giày thể thao trắng bước xuống từ chiếc siêu xe, dù mặc bộ đồng phục rộng thùng thình cũng không che giấu được đôi chân thon dài, thẳng tắp.

Bộ đồng phục trắng xanh gọn gàng, cổ áo kéo cao bao lấy chiếc cằm nhỏ nhắn, càng tôn thêm vẻ lạnh lùng, thanh nhã.

Tóc đen mượt buộc gọn phía sau bằng sợi dây đen, lộ rõ khuôn mặt nhỏ nhắn cùng những đường nét tinh xảo.

“Đó là ai vậy? Đẹp quá đi mất!”

“Chưa từng thấy qua, chắc là học sinh mới?”

“Chuyển trường sao? Mau nhìn kỹ một chút!”

Nguyên Hàn Quỳnh dặn dò:

“Ở trường nhớ chú ý, đừng để bị bắt nạt.”

Tiểu muội đúng là được hoan nghênh quá mức rồi…

Xem mấy nam sinh kia cứ dính lấy muội ấy kìa… Không hổ là muội muội ta! Nguyên Hàn Quỳnh nửa kiêu ngạo, nửa lo lắng nghĩ bụng.

“Ta biết rồi. Ngươi trên đường nhớ cẩn thận.”

Đối mặt với những lời bàn tán xôn xao, Hàn Tẫn sắc mặt vẫn bình tĩnh, thẳng lưng bước vào trường.

Thịch thịch thịch!

“Em là Nguyên Hàn Tẫn đúng không? Ta là giáo viên chủ nhiệm lớp em. Giờ ta sẽ dẫn em đến lớp.”

Ban đầu cứ tưởng là kiểu con gái khó quản, nhưng nhìn rồi lại thấy không đến mức gây chuyện, tuy có vẻ lạnh lùng nhưng không quá khó gần…

Lớp 12A1.

“Hôm nay có bạn mới đến lớp, mọi người hãy giúp đỡ bạn ấy nhé.”

Người ta là tự bỏ tiền quyên góp để xây cả khu dạy học này đấy! Đúng là tổ tông rồi còn gì!

“Nguyên Hàn Tẫn.” — Giọng Hàn Tẫn vang lên trong trẻo, lạnh lùng.

“Là cô gái ở cổng trường kia kìa!”

“Xinh quá! Nghe nói là thiên kim tiểu thư của tập đoàn lớn đó!”

“Sao cậu biết?”

“Đôi giày nàng đi đừng tưởng bình thường, giá vài chục triệu đấy! Sáng nay người đưa nàng tới chính là tổng tài tập đoàn Nguyên thị!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc