Phản Diện Của Tôi Dễ Thương Quá Mức

Chương 30

Trước Sau

break
Dưới ánh đèn, giọng nàng vang lên, lạnh đến thấu xương:

“Tỉnh rồi?”

Mã Huy chợt run bắn, mồ hôi lạnh lập tức túa ra như mưa.

Hắn lắp bắp: “Ngươi… ngươi là ai? Ngươi muốn làm…”

Lời còn chưa dứt, linh hồn đã bị cưỡng ép lôi ra khỏi thân thể.

Chân tay và cổ hắn bị giam chặt trên bàn mổ,

ánh mắt hoảng loạn không ngừng, lòng trắng của mắt đỏ ngầu như máu, đáng sợ đến rợn người.

Hắn muốn gào thét, nhưng cổ họng như bị bóp nghẹt, không thể phát ra lấy một âm thanh.

Hàn Tẫn cầm con dao phẫu thuật lạnh ngắt trong tay, chậm rãi giơ lên trước mặt hắn.

Đường lưỡi dao sáng loáng, từng đường cong tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật chết chóc.

Nàng khẽ nghiêng đầu, giọng nói vang lên như thì thầm với địa ngục:

“Chính bàn tay này… đã dám chạm vào tiểu khả ái của ta sao?”


Mã Huy như rơi vào cơn đau tột độ, cả khuôn mặt vặn vẹo đến dữ tợn.

Linh hồn hắn vẫn chưa kịp tiêu tán hoàn toàn, nhưng lại chẳng thể quay về hay biến mất.

“Cắt gọn rồi.” – Giọng Hàn Tẫn vang lên lãnh đạm, nhẹ tênh như đang bàn chuyện ăn cơm.

Mọi việc xong xuôi, nàng thản nhiên nhìn linh hồn đang dần tan biến giữa không khí.

Thiếu nữ khẽ niệm một câu chú ngữ tối nghĩa, lập tức một làn sương đen dày đặc hiện lên trong phòng.

Hàn Tẫn nhẹ nhàng nâng tay, một luồng ánh sáng bắn vào giữa màn sương ấy.

Màu sương dần nhạt đi, rồi nhập thẳng vào thân thể Mã Huy.

“Chủ thượng.”

“Mã Huy” cúi gập người, kính cẩn hành lễ, không dám ngẩng đầu nhìn nàng.

Hắn vốn chỉ là một oán linh tầm thường nơi Minh giới, được chủ thượng ban cho cơ hội tái sinh — hắn vô cùng cảm kích.

“Từ nay về sau, ngươi thay thế hắn.”

Giọng Hàn Tẫn vẫn điềm nhiên như nước, thu dọn bàn mổ rồi thong thả rời khỏi căn phòng:

“Đi đi.”

“Vâng.”

Thiếu nữ bước lên những bậc thang dẫn ra phòng khách.

Căn phòng vừa rồi thực chất chính là tầng hầm bị bỏ hoang của Nguyên gia.

Hàn Tẫn đi vào phòng tắm, gần như cố chấp rửa sạch tay mình từng chút một.

Động tác không ngừng, nước chảy ào ạt, sắc mặt nàng bình tĩnh đến mức kỳ quái.

Chỉ khi đôi tay đỏ hồng lên vì chà xát, nàng mới chịu dừng lại.

Sau đó, Hàn Tẫn ngồi xuống mép giường, nhỏ một giọt máu lên viên đá quý màu xanh lục gắn trên chiếc nhẫn.

Chỉ trong nháy mắt, máu đã bị hấp thu sạch sẽ, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Ngay lúc ấy, Phong Đường bừng tỉnh.

Sắc mặt hắn trắng bệch, hơi thở dồn dập, rõ ràng vừa gặp ác mộng.

Vừa trông thấy Hàn Tẫn, đôi mắt hắn lập tức ướt nhòe, long lanh như muốn tràn lệ.

Cả người nhào vào lòng nàng, tay ôm chặt cổ nàng, giọng run run nghẹn ngào:

“Ta biết là hắn làm...”

Sao có thể không biết được?

Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, Phong Đường vốn đã sống trong cô độc, nhạy cảm với cảm xúc hơn bất kỳ ai.

Phong Tiêu là người duy nhất từng đối xử tốt với hắn, nhưng hắn cũng biết rõ trong lòng Phong Tiêu luôn dè chừng mình.

Từ khi còn bé, hắn đã không bao giờ để lộ tài năng trong thương nghiệp nữa.

Hắn chưa từng muốn tranh đoạt với y, cũng chẳng hề để tâm.

Hàn Tẫn ôm lấy thiếu niên, đặt hắn nằm lại trên giường, để mặc hắn vùi đầu vào ngực nàng mà khóc,

tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm của hắn, dịu dàng để hắn mặc sức phát tiết nỗi lòng.

Chờ đến khi Phong Đường dần bình tĩnh lại, hắn mới nhận ra quần áo trên người mình đã bị thay.

Mà kiểu dáng còn... giống hệt với bộ đồ Hàn Tẫn đang mặc.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc