Dù sao, chỉ là phục vụ “nhu cầu” thôi mà.
Gần đây Phong Tiêu đang nhắm đến miếng đất mà Mã Huy nắm giữ, vị trí gần trường học và trung tâm thương mại.
Nếu đoạt được mảnh đất đó, Phong thị có thể tiến thêm một bước trên thương trường.
Phong Đường đã kiệt sức đến cực hạn, không còn chút sức lực, cả người mềm nhũn ngồi bệt dưới đất.
Mã Huy, dáng người hộ pháp, bước tới, một tay thô bạo kéo tay thiếu niên lôi lên giường.
Bộ vest trên người hắn chẳng biết đã bị lột bỏ từ khi nào.
Mã Huy ghì chặt Phong Đường xuống giường, một tay giữ lấy hắn, tay còn lại xé toạc chiếc sơ mi trắng mỏng manh trên người thiếu niên.
“Đừng chạm vào ta!” – Phong Đường kêu lên, giọng khàn khàn đầy tuyệt vọng.
Nhìn sống lưng mảnh khảnh cùng tiếng kêu run rẩy của thiếu niên, Mã Huy càng thêm hưng phấn.
Phong Đường hoảng loạn đến cực độ, giãy giụa yếu ớt, trong lòng đầy sợ hãi.
Hắn sợ... sợ nếu bị làm bẩn, Hàn Tẫn sẽ không cần hắn nữa.
Và ngay lúc ấy, trong lòng hắn, hận ý đối với Phong Tiêu cuồn cuộn dâng lên.
Phong Đường thần sắc đờ đẫn, ánh mắt trống rỗng đến vô hồn, đến mức Hàn Tẫn đã xuất hiện trong phòng lúc nào cũng không hay biết.
Hàn Tẫn nhìn gương mặt yên lặng, thất thần của thiếu niên, lòng đau nhói.
“Ngươi là ai?” – Mã Huy hoảng hốt nhìn cô gái vừa đột ngột xuất hiện trong phòng, giọng mang theo vài phần sợ hãi.
Dù là ai, nếu đột nhiên thấy một người như từ hư không hiện ra trước mặt cũng đều sẽ bị dọa đến hồn bay phách lạc.
Huống chi Hàn Tẫn toàn thân tỏa ra sát khí lạnh lẽo, đôi mắt xanh biếc như băng ngàn năm,
lạnh lẽo như Tử Thần giáng thế, khiến người đối diện chỉ muốn quỳ rạp xuống đất.
Nhưng nàng chẳng buồn trả lời, chỉ tiện tay hất Mã Huy ngất xỉu sang một bên, rồi bước nhanh về phía thiếu niên.
Hàn Tẫn kiềm nén cơn giận đang sôi sục trong lòng, dịu dàng cúi xuống vỗ về thiếu niên vẫn còn ngơ ngác.
“Không sao rồi, ta đến rồi.”
—
Phong Đường khi lịm đi, hình ảnh cuối cùng hắn thấy là tà váy xám tro của Hàn Tẫn,
ánh trăng nhàn nhạt phủ lên bóng hình nàng, giống như một thiên thần giáng xuống trần thế.
Hắn biết…
Nàng… thật sự đã đến cứu hắn.
—
Hàn Tẫn ôm lấy thiếu niên, thuấn di về phòng ngủ của mình, thay quần áo sạch sẽ cho hắn, nhẹ nhàng đặt vào trong ổ chăn ấm áp.
Đôi mắt nàng vẫn lạnh băng như cũ, ánh nhìn xa xăm hướng về bầu trời đêm tĩnh mịch,
trong lòng thầm nghĩ — nếu không phải Triệu Quyền, thì cũng sẽ có kẻ khác ra tay sao…
—
Trên tầng mây cao, một bé trai sáu bảy tuổi đang co ro run rẩy.
Đó chính là Thiên Đạo của thế giới này — nhưng lại chỉ dám ngồi im, không dám thở mạnh.
—
Hàn Tẫn mặc một bộ áo ngủ lụa trắng, vẻ mặt lạnh lùng vô tình, bước chậm rãi xuống những bậc thang ẩm ướt.
Đây là một căn nhà cũ kỹ không lớn, mái nhà đã phủ đầy mạng nhện,
giữa gian phòng là chiếc bàn kim loại chẳng ăn nhập gì — rõ ràng là bàn mổ.
Trên sàn gạch lạnh lẽo, Mã Huy nằm bất động, tiếng bước chân của Hàn Tẫn vang vọng trong không gian ẩm thấp và âm u,
như kéo theo cả hơi lạnh chết chóc.
Ánh đèn trắng lạnh lẽo hắt lên bàn mổ, phản chiếu thân ảnh cao gầy của một cô gái đứng lặng trong vùng tối.
Không ai thấy rõ được nét mặt nàng, chỉ thấy đôi tay thon dài đang từ tốn đeo găng.