Đinh Ngọc lấy di động qua, phát hiện tài khoản của bản thân lại được thêm năm vạn tệ, là vừa mới chuyện.
“Đây là phí hẹn trước lần sau, đừng làm tôi thất vọng.” Anh đứng dậy, gài từng nút áo sơ mi lại.
Nhét ©ôи th!t vào qυầи ɭóŧ, ©ôи th!t vẫn còn trong trạng thái cương cứng lại bị trói buộc, có chút buồn cười.
Anh kéo khóa quần tây lên, mặc áo khoác tây trang vào, lại trở thành đóa hoa cao lãnh nơi vườn trường mà mọi người tôn kính nhưng chẳng thể gần gũi
“Đêm nay tôi còn có một cái tiệc tối cần phải tham dự, không thể bồi em rồi bảo bối, lần sau, lần sau nhất định sẽ bồi em cho tốt.” Nói rồi, anh cúi đầu nhẹ nhàng ấn lên mặt cô một nụ hôn.
Đinh Ngọc cứ như vậy lại nhận lấy năm vạn của anh trong vô thức.
Chuyện này cứ như vậy mà phát triển theo hướng mà ô không thể ngờ tới...
Sau một đêm kia, vài ngày sau Đinh Ngọc đi lại vẫn có chút khó khăn, nơi đó của anh thật sự quá lớn, tuy rằng không khiến cô bị thương, nhưng dưới hạ thân vẫn đau đớn mất mấy ngày
May mắn là sau ngày đó Cố Yến Tu không còn đi tìm cô nữa.
Cô gọi điện thoại cho dì Xuân, tuổi tác ông đã cao, bác sĩ nói yêu cầu tiếp tục nằm viện quan sát một thời gian.
Nhưng thật ra cũng không có vấn đề gì khác, cô lại gửi năm vạn tệ qua, đặc biệt nói trong đó có một ngàn tệ là của dì Xuân.
Dì Xuân mấy ngày nay đều ở bệnh viện giúp đỡ chăm sóc cho ông, chút tiền vì sự vất vả này cũng là nên đưa.
Dì Xuân thoái thác vài lần rồi cũng nhận lấy.
“Các cậu biết tin gì chưa, tiệc tối kỷ niệm ngày thành lập trường tổ chức vào tháng sau, mỗi một khoa đều phải có tiết mục.” Bạn cùng phòng Vương Huệ mới vừa tớn học về đã bắt đầu chia sẻ tin bát quái.
“Vẫn là Cố Yến Tu cùng Trình Hân Hân làm MC?” Hứa Tình cũng xen vào hỏi.
“Đương nhiên, hai người bọn họ chính là kim đồng ngọc nữ cả trường đều công nhận, tớ nghe nói Trình Hân Hân kia từ cao trung đã bắt đầu theo đuổi Cố học trưởng, hai người này không ở cùng nhau, thiên lý bất dung.” Vương Huệ là tớy bát quái thiện nghệ của ký túc xá, rất nhiêu tư liệu cô ấy đều có trong tớy.
Chỉ là Đinh Ngọc không có hứng thú đối với những tin bát quái này.
Nghe được cái tên Cố Yến Tu này mới tạm dừng một chút.
Cách lần đầu tiên cũng đã nửa tháng, sau đó anh cũng không liên hệ với mình, anh ấy đã gửi cho cô năm vạn tệ đó.
“Trình Hân Hân? Đó không phải là cái học tỷ đòi cậu sửa bản thảo diễn thuyết n lần kia sao?” Từ Giai Ninh từ chui từ giường ra hỏi.
Đinh Ngọc ừ một tiếng, tiếp tục làm bài.
“Cái gì? Sửa n lần? Sao lại như thế? Chúng tớ sao lại không biết?” Vương Huệ liền lên tiếng.
“Các cậu không biết, một cái bản thảo diễn thuyết, đưa Đinh Ngọc 200 tệ, để Đinh Ngọc sửa hết cả một buổi tối, ngày hôm sau còn không buông tha muốn Đinh Ngọc tự mình đưa đến cho chị tớ, rõ ràng là có thể tự mình đi đánh máy in ra.” Từ Giai Ninh thay Đinh Ngọc bất bình.
Hứa Tình ở một bên xen vào: “Không thể nào, con người của chị tớ được đánh giá cũng không tệ lắm, tại sao lại như vậy.”
“Đều qua rồi, chị ấy cũng đã đưa tiền cho tớ, dù sao về sau không viết cho chị ấy nữa là được.” Đinh Ngọc cười trêu.
Cô cũng không biết vì sao Trình Hân Hân lại không hài lòng với bản thảo diễn thuyết của mình, cũng có khả năng cô không hợp để viết bản thảo diễn thuyết thay chị ấy đi.
Loại chuyện này sau đó cũng không nói thêm nữa
“Ai, Đinh Ngọc, gần nhất cũng không thấy cậu đi làm thêm nữa, làm cái gì phát tài rồi hả?” Vương Huệ bỗng nhiên đặt cô lên là chủ đề chính.
Đinh Ngọc căng thẳng trong lòng: “Tớ, gần nhất giúp người khác viết này nọ có thù lao nhiều, nên không đi ra ngoài làm thêm nữa.”
“A, vậy được rồi, chúng tớ tới căn tin, giúp cậu mang cơm lên nhé?” Vương Huệ cũng không gặng hỏi thêm/
Trong mấy người các cô, Đinh Ngọc có hoàn cảnh khó khăn, hỏi nhiều khó tránh khỏi làm tổn thương lòng tự tôn.
“Không cần, đợi chút nữa tớ tự đi.” Nói đến đây, cô đã rất lâu không đi đến căn tin.
Mấy ngày này không đi tìm việc làm thêm cũng là vì qua lần đầu thân thể khó chịu thật lâu, còn có kì thi toán vào tháng sau, cô muốn thử một chút.
“Tớ cũng đi nữa, đợi tới với.” Từ Giai Ninh xuống giường mặc áo khoác muốn đi.
“Từ Giai Ninh, tớ có việc tìm cậu.” Đinh Ngọc gọi Từ Giai Ninh lại.