Chờ đến khi cô hoàn hồn, bóng dáng đối phương đã đi xa.
Cô nhìn theo bóng dáng thon dài kia, người đó còn không phải là giáo thảo tiếng tăm lừng lẫy Đại học Bắc Kinh Cố Yến Tu sao?
Cái tên Cố Yến Tu này dù cô có không muốn nghe, cũng đã rót vào tới cô, đi vào ký ức cô.
Chỉ cần là nữ sinh Đại học Bắc Kinh chắc canh không thể nào không biết về anh ấy, cái gì mà thiên chi kiêu tử, thiếu niên tuấn lãng, gia cảnh hiển hách, là học sinh xuất sắc nhất mỗi năm, sở hữu gương mặt trêu hoa ghẹo nguyệt nhưng lại là một đóa hoa cao lãnh.
Mặc cho ai tới gần đều không được, nghe nói có một học tỷ thích anh ấy từ cao trung theo đuổi đến đại học, đã năm ba rồi vẫn đang theo đuổi, anh ấy cũng chưa đồng ý.
Thiên chi kiêu tử như vậy…
Quả thật rất đáng để mọi người bàn luận.
Cô cũng không khỏi có chút động tâm.
Không có khả năng là anh ấy!
Đinh Ngọc nhéo nhéo trang giấy trong tớy mới hoàn hồn lại, bản thảo diễn thuyết này buổi chiều học tỷ đã phải dùng đến, cô phải mau chóng đưa đi!
Chờ làm xong hết mọi chuyện đã là chạng vạng, trong lúc dì Xuân gọi điện thoại đến, nói phẫu thuật rất thành công, ông đã tỉnh lại, không có gì nguy hiểm, tiền tạm thời vẫn còn đủ dùng, chẳng qua bác sĩ nói có rất nhiều thuốc cần phải chi trả, khả năng phải trả thêm phí…
Cô nói dì Xuân không cần lo lắng, cô ấy được hạng nhất trong cuộc thi trường, tiền thưởng là năm vạn tệ, qua hai ngày sẽ đưa cho bà ấy
Cô nói dối dì Xuân, nhưng nếu không nói như vậy, cô thật sự không biết phải nói gì.
Nhìn thời gian trên điện thoại, càng ngày càng tới gần 7 giờ…
Cô lại nói dối lần nữa, nói bản thân tìm một công việc đêm muộn, là trực đêm ở siêu thị 24 giờ, buổi tối sẽ không quay về, rồi sau đó lại bắt xe buýt đi tới khách sạn Đôn Hoàng.
Khách sạn Đôn Hoàng cách Đại học Bắc Kinh cũng không tính là gần, phải đi một giờ xe buýt mới có thể đến, cô đi theo bản đồ, trước 7 giờ đã có mặt ở Khách sạn Đôn Hoàng .
Cô đi đến ngoài phòng 1908 tổng thống, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, rõ ràng cửa phòng đã ở trước mặt, cô lại sợ đến mức cả người đều run.
Phải gõ cửa sao? Gõ cửa là sẽ cam chịu mọi chuyện xảy ra.
Nhưng cô đã tiêu năm vạn tệ người tớ gửi đến, sau này cô lại có khả năng còn cần nhiều hơn năm vạn tệ.
Chỉ có người bên trong cánh cửa này có thể giúp cô.
Đinh Ngọc hít sâu một hơi, chết thì chết thôi, cô ấn chuông cửa vang lên.
Sau một lúc lâu cũng không thấy ai mở cửa, Đinh Ngọc thở dài nhẹ nhõm một hơi, có lẽ người tớ căn bản không có tới? Có lẽ anh tớ dã quên đi chuyện này rồi?
Dù sao cô cũng đã tới.
Đinh Ngọc vừa xoay người muốn rời đi.
‘Răng rắc’ một tiếng, cánh cửa đã được người từ bên trong mở ra.
Đinh Ngọc xoay người liền thấy Cố Yến Tu đứng ở cửa, anh vẫn là mặc một bộ tây trang thẳng tắp, chỉ là kiểu tóc hơi xẹp xuống, anh chống cửa, xoa xoa trán: “Ngại quá, ngủ quên mất.”
“Thực xin lỗi học trưởng, em gõ nhầm cửa!” Đinh Ngọc sợ tới mức hồn cũng bay mất, cô nhìn lại số phòng mấy lần, rõ ràng là đúng, vậy sao lại gõ sai phòng.
Cô cứng đờ người, xoay người muốn chạy, chân lại không nghe theo cô sai bảo.
Cố Yến Tu ở phía sau duỗi tớy túm chặt cánh tớy cô, ngay sau đó liền kéo cô vào phòng, cửa cứ tự nhiên mà đóng lại như vậy, cô bị đè ở trên cửa, đầu Cố Yến Tu để ở trước ngực cô.
Hương thơm tuôi mát từ sữa tắm trên người anh quanh quẩn ở chóp mũi, khiến cô không dám lớn tiếng thở dốc.
“Không gõ sai, tôi cho rằng em không tới.” Cố Yến Tu cười nhẹ: “Quả nhiên lần này không khiến tôi thất vọng.”
Lúc buổi chiều, cái va chạm đó, lời anh nói, hóa ra là ý này…
“Học trưởng… em, em… Em thật sự gõ nhầm phòng.” Lòng bàn tớy cô vẫn luôn đổ mồ hôi, cả người đều đang run rẩy, sao có thể? Cái người nói chuyện bới mình trên Tieba kia lại là đóa hoa cao lãnh mà ai ai cũng biết trong trường học.
Cố Yến Tu nâng cằm cô lên, đôi mắt mang theo ý cười nhìn chằm chằm vào cô: “Em không mong đó là tôi?”
“Không phải.” Đinh Ngọc vội vàng phủ nhận, cô chỉ là không ngờ được đó là anh.
Lời cô nói giống như lấy lòng anh, ngữ khí của anh dịu dàng hơn một chút: “Đừng sợ, biết là phải làm gì rồi chứ?”