Đinh Ngọc thở dài một hơi: "Bọn tôi sẽ cố gắng hết sức gom."
"Không được, phải chuẩn bị đủ đúng một ngày." Đối phương cũng không phải kẻ ngu si.
"Một tuần, trong vòng một tuần lễ." Đinh Ngọc đưa tay lây tiền ra: "Chỗ này có năm vạn, có thể trả cho anh trước, còn 45 vạn còn lại, trong vòng một tuần lễ trả sẽ gom đủ trả cho anh."
Người nọ cho một tài khoản, Đinh Ngọc chuyển 5 vạn tệ qua.
Sau khi người bên kia nhận được tiền, hắn ta mỉm cười nói: "Được rồi, tao sẽ cho mày một tuần, sau một tuần, mày không phải nghĩ cách khác nữa, loại như mày bán qua Myanmar cũng không chỉ được năm mươi vạn."
Người nọ muốn chạm vào Đinh Ngọc, nhưng Đinh Ngọc quay đầu lại né tránh.
Nhóm người kia rời đi, cả người Đinh Ngọc mềm nhũn, ngã nhào trên đất.
Những người đó.
Thật là đáng sợ...
"Đinh Ngọc, Đinh Ngọc, làm sao chúng ta có 50 vạn, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Từ Giai Ninh cũng sợ, cô ấy càng sợ nếu không thể kiếm được 50 vạn sẽ thực sự bị bán.
Đinh Ngọc hít sâu hai hơi, muốn đứng lên, phát hiện chân mình mềm nhũn: "Chính xác là 45 vạn tệ, trước tiên bán hết hàng xa xỉ và mọi thứ, bù lại tiền, trước tiên phải trả lại tiền gốc cho người ta trước."
Cô nghĩ tủ túi xách và quần áo xa xỉ của Từ Giai Ninh đều là mới mua, nhất định sẽ bán được rất nhiều.
Hai người họ bắt xe buýt trở lại trường học, Từ Giai Ninh đã bán tất cả mọi thứ, cùng với phụ kiện, nhưng giá cả thật đáng sợ.
"Bao nhiêu? Bán hết tất cả cũng chỉ đươc 10 vạn?"
"Mười bảy vạn, đây vẫn là vì túi xách của tớ còn trong tình trạng tốt."
"Xem ra hàng xa xỉ thật sự khó giữ được giá trị, nếu ngay từ đầu dùng 50 vạn mua vàng, có lẽ vẫn có thể kiếm được một ít tiền."
Đinh Ngọc cười cay đắng, lúc này cô cũng không có biện pháp.
Đột nhiên cô nghĩ đến chiếc váy trong tủ quần áo của mình, cô vội vàng, tìm một chiếc túi để đặt chiếc váy vào.
"Đinh Ngọc, cậu đang làm gì vậy?"
"Tớ sẽ bán chiếc váy này."
"Chiếc váy này không phải cửa hàng A sao?"
"... Tớ sẽ đi tìm một người không biết bán nó." Đinh Ngọc chỉ có thể bịa đặt.
"Hả?" Từ Giai Ninh vẻ mặt khó hiểu, ai mà không biết hàng hóa để tái chế váy của cửa hàng A là hàng thật.
"Cậu tìm thử còn gì trong ký túc xá bán được, tớ sẽ ra ngoài chút, nhớ tìm thật tốt, gom thật nhiều."
Chênh lệch quá nhiều, cộng thêm 5 vạn của cô, tổng cộng chỉ có 22 vạn, vẫn còn hơn một nửa.
Chiếc váy này mua giá trên trời cũng bán không ra nhiều tiền như vậy đâu...
"Học muội." Có người gọi, Đinh Ngọc nhìn thoáng qua, chính là Cố Yến Húc!
Cô sợ hãi, giống như trộm đồ bị người ta bắt, cúi đầu và bước nhanh về phía trước.
"Học muội?" Cố Yến Húc lại chưa từ bỏ ý định gọi một lần nữa.
Người nọ không có ý định dừng lại.
Cố Yến Húc tức giận, dùng đôi chân dài bước một bước, trực tiếp đuổi theo, gọi to: "Đinh Ngọc!"
Đinh Ngọc đành phải dừng lại, cô nhắm mắt lại suy nghĩ, làm sao có thể trùng hợp như vậy mà đụng phải anh?
"Học trưởng..." Đinh Ngọc đưa túi trong tay ra phía sau.
"Anh gọi mà em bỏ chạy hả?" Cố Yến Húc chất vấn cô.
" Phải không? Học trưởng gọi em? Em không có nghe thấy." Đinh Ngọc chỉ có thể giả ngây giả dại, hy vọng có thể tạm đi qua, cô thậm chí còn chột dạ không dám nhìn thẳng ánh mắt của anh.
Thủ đoạn che giấu, lừa bịp người khác của cô không qua khỏi mắt của Cố Yến Húc: "Em cầm cái gì vậy?"
"Không có gì..."
Lời còn chưa nói hết, túi đã bị Cố Yến Húc cầm lấy, anh vừa mở ra nhìn, là váy anh tặng cho cô, sắc mặt hòa hoãn không ít: "Em rấy thích cái váy này?"
Xem ra anh chọn lựa ý cô là thích váy này.
"Là... Học trưởng, anh có thể nói cho tôi biết chiếc váy này có giá bao nhiêu không?"
Đinh Ngọc đột nhiên nghĩ đến một chuyện quan trọng.
Nếu biết giá của chiếc váy này, sẽ có thể tăng giá lên chút.
"Em hỏi cái này để làm gì? Nếu em thích, anh có thể mua thêm hai cái nữa."
Cố Yến Húc trả lại cái túi cho cô, đôi mắt hơi nheo lại, giống như một thợ săn đang nhìn chằm chằm vào con mồi.
Đinh Ngọc đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn, 50 vạn!
Cố Yến Húc không phải có thể lấy ra 50 vạn đưa người kia sao?
Hơn nữa mình và anh đã làm giao dịch bẩn thỉu, nhiều hơn một hai lần thì có sao đâu.
Đinh Ngọc: "50 vạn! Em sẽ nghĩ về những gì anh đã nói lần trước."
Cố Yến Húc sững sờ một lát, sau đó nhớ ra ý của cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, anh hạ mắt xuống, trong mắt có chút châm chọc:
"Thì ra là em muốn bán chiếc váy này lấy tiền?"
Đinh Ngọc không nghĩ tới anh sẽ đoán được, nhưng cô cũng không phủ nhận: "Tôi cần tiền, chỉ cần anh đưa 50 vạn, tôi sẽ nghe lời anh mọi chuyện."
"Được rồi, không ngờ em lại thích tiền như vậy, vậy tại sao lần trước lại giả vờ ngây thơ? Nó chỉ là 50 vạn mà thôi."
Vừa nói, Cố Yến Húc vừa lấy điện thoại di động từ trong túi ra, lấy tay chuyển khoản năm mươi vạn nhân dân tệ cho cô.
"Một số tiền lớn cần phải xét duyệt, có thể muộn hơn một chút mới đến tài khoản của em, chỗ cũ lúc bảy giờ tối nay, tôi sẽ đợi em."
Nói xong, anh không ở lại nữa, trực tiếp đi ngang qua cô.
Đinh Ngọc sững sờ tại chỗ, chẳng biết sao, trái tim có chút khó chịu.
Chỉ là năm mươi vạn...
50 vạn có thể làm khó chết cô và Từ Giai Ninh, ở nơi đây với Cố Yến Húc chỉ là năm mươi vạn.
Anh thực sự rất có tiền, có thể dùng tiền coi thường bất cứ ai.
Đinh Ngọc hít sâu một hơi, nghễnh đầu nhìn về phía bầu trời , đem cảm giác chua xót khổ sở ép quay về trái tim.
Đinh Ngọc, phải nên tỉnh táo, cô có thể tìm một người sẽ cho 50 vạn ngay lập tức, nếu không, Từ Giai Ninh và cô sẽ chết!
Đinh Ngọc tự an ủi mình trong lòng.
Quả nhiên, mãi đến chiều mới có tiền, cô lập tức yêu cầu Từ Giai Ninh ra ngoài đưa thẻ ngân hàng cho cô ấy.
"Tớ sẽ gửi cho cậu mật khẩu trên WeChat, đi và trả lại tiền ngay bây giờ."
Từ Giai Ninh thẻ ngân hàng có chút run rẩy, vẫn có chút không chắc chắn: "Đinh Ngọc, sao cậu có thể có nhiều tiền như vậy?"
Đinh Ngọc nhìn về phía cô ấy, con ngươi đạm mạc "Cậu còn phải hỏi sao?"