Từ Giai Ninh ngồi trong góc là người đầu tiên chạy tới cửa: "Tiền đâu? Cậu có mang theo tiền không?"
"Tôi không có tiền." Đinh Ngọc lắc đầu, cô là học sinh nghèo, sao cô có tiền được chứ? Huống chi cô không biết người khá giả như Từ Giai Ninh cần tiền để làm gì.
Mắt Từ Giai Ninh mờ đi một lát, cô ấy lắc đầu, cô ấy cũng bối rối, sao Đinh Ngọc có thể có tiền, nhưng cô không thể tìm ai được nữa...
"Ơ, em gái nhỏ, sao em lại gọi người bạn xinh như vậy đến, em định dùng cô ấy gán nợ sao?" Một trong những kẻ mặc áo hoa và dây chuyền vàng nói.
Đi tới, đôi mắt chuột nhìn Đinh Ngọc từ trên xuống dưới, vô cùng tục tĩu.
Từ Giai Ninh đứng trước mặt cô: "Không phải đâu đại ca, cô ấy đến đây để đưa tiền."
"Tiền đâu?" Nghe được chữ tiền, bên kia dần cảm thấy hứng thú.
"Hiện tại cô ấy sẽ đi lấy." Từ Giai Ninh nói, đẩy cô ra chỗ cửa: "Đi đi, cậu đi đi."
Cô ấy sợ rằng những người này làm khó Đinh Ngọc.
Cô ấy sợ đến mức gọi điện thoại cho Đinh Ngọc, lẽ ra cô ấy không nên gọi cho cô.
"Từ Giai Ninh, có chuyện gì xảy ra vậy?" Đinh Ngọc xua xua tay, nhìn cô với vẻ mặt thất vọng: "Sao cậu lại ở một nơi như vậy? Tại sao anh lại ở với những người này?"
Lúc trước, Từ Giai Ninh không phải là ưu tú, nhưng trong mắt giáo viên, cô ấy cũng là một học sinh giỏi nhưng bây giờ cô ấy lại ăn mặc phóng khoáng trong KTV với những tên lưu manh và côn đồ kia.
Từ Giai Ninh lắc đầu: "Đừng lo lắng, nếu không có tiền thì cút đi."
"Cái gì mà loại người này? Em gái nhỏ à, nói chuyện cũng phải chú ý chứ, cô ta nợ tiền chúng tôi, chúng tôi đến để đòi tiền, đúng không." Người đàn ông không vui khi nghe Đinh Ngọc nói như vậy.
"Em nên hỏi bạn em xem, cô ta không có khả năng vay mượn nhiều tiền như vậy, bây giờ cô ấy là nữ sinh đại học, chậc chậc." Người kia lắc đầu, châm một điếu thuốc rồi hút thuốc.
Đinh Ngọc nhìn Từ Giai Ninh: "Cậu thật sự mượn tiền bọn họ sao?"
"Mấy người lừa tôi! Anh rõ ràng cho vay nặng lãi!"
"Đúng thì sao? Hợp đồng là do cô kí, tiền cô cũng nhận, khi tiêu tiền, cô cho rằng chúng tôi là những kẻ cho vay nặng lãi sao?"
"Cậu ấy nợ mấy anh bao nhiêu?"
"Một triệu rưỡi!" Người đàn ông kia giơ một ngón tay lên, tay kia cộng thêm năm ngón tay.
Đinh Ngọc sửng sốt, không nói nên lời: "Một triệu rưỡi!" Cả đời cô chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, Từ Giai Ninh thật sự nợ nhiều như vậy?
Từ Giai Ninh lắc đầu nắm lấy tay cô: "Không, tớ không vay nhiều như vậy, họ nói có thể vay tôi 500.000 tệ giá học sinh, trong vòng một tuần sẽ không có lãi, hơn một tuần sẽ chỉ mất hai xu, nhưng tôi không ngờ trong hợp đồng lại có gian lận, có một khoảng trống, sau khi tôi ký, họ lại lấy ra và nó trở thành 30% lợi nhuận, và nó đột nhiên trở thành một triệu rưỡi..."
Hóa ra là lừa đảo.
Đinh Vũ biết loại thủ đoạn này, đầu tiên là nói sinh viên đại học có ưu đãi, sau đó nói vay cho sinh viên, lãi suất rẻ, lừa những sinh viên này bị lừa, thậm chí là để đạt được mục đích thu tiền.
Bởi vì sinh viên đại học không có nhiều kinh nghiệm xã hội nên bọn họ tin vào lời nói dối đó.
Chỉ là cô không ngờ Từ Giai Ninh không thiếu đồ ăn thức uống, mà còn mượn bọn cho vay nặng lãi.
"Một triệu rưỡi là giá hôm nay, ngày mai, sẽ không phải là giá này." Đối phương hiển nhiên rất kiêu ngạo, cho rằng Đinh Ngọc và Từ Giai An chỉ là mấy đứa nhỏ chưa trải sự đời, bọn họ là một đám đại nam nhân, bọn họ không coi hai người ra gì.
"Một triệu rưỡi..." Đinh Ngọc không thể tưởng tượng được liệu cô có thể kiếm được nhiều tiền như vậy sau khi làm việc cả đời hay không.
"Cậu đi đi, chuyện này không liên quan gì đến cậu, xin lỗi vì đã quấy rầy cậu." Từ Giai Ninh khịt mũi đỏ bừng, cô đẩy Đinh Ngọc ra.
Cô thật ngu ngốc, cô không nên để Đinh Ngọc dính phải vụ anyf.
"Cứ như vậy đi sao? Vậy khi nào em gái sẽ trả lại số tiền bạn nợ? Nếu không, anh em của tôi sẽ phải gửi những bức ảnh đẹp của em cho bạn học và gia đình".
"Đừng! Đừng!" Từ Giai Ninh nhìn những người đó, sau đó nhìn Đinh Ngọc, cô thật sự không nhịn được: "Tớ nên làm gì bây giờ, Đinh Ngọc..."
"Tôi có thể trả tiền gốc lại cho anh, còn lãi một triệu thì anh cứ mơ đi." Đinh Ngọc đỡ Từ Giai Ninh đến bên cạnh.
"Cô nói 500.000 là 500.000? Cô cho rằng cô là ai?" Đương nhiên, người dẫn đầu không đồng ý.
"500.000 là tiền gốc, lẽ ra chúng tôi phải trả lại, nhưng anh cho vay nặng lãi, anh đang phạm pháp, nếu để tôi gọi cảnh sát thì anh sẽ không nhận được một xu nào, vả lại anh sẽ phải ngồi tù."
“Cho dù anh có thể tống tiền cậu ấy sau khi ra tù, nhưng mà, hoàn cảnh gia cảnh của cậu ấy không tốt lắm. Nếu cậu ấy chết hoặc phát điên vì anh ép buộc cô ấy, cậu cũng sẽ không nhận được một xu, cứ cứng đối cứng, sẽ chẳng ai có lợi đâu.”
Vài người nhìn nhau, người đàn ông dẫn đầu mỉm cười: "Chúng ta còn có cách khác..."
"Tôi đã nói với giáo viên ở trường trước khi tôi đến, nếu tôi không quay lại trước buổi trưa, thầy ấy sẽ gọi cảnh sát, tôi đã gửi cho thầy ấy địa chỉ rồi, ở đây còn có camera, không ai trong số mấy người có thể trốn thoát."
Sắc mặt người đàn ông trầm xuống: "Chết tiệt, đây là lần đầu tiên tôi bị một con nhóc chơi một vố."
"Nếu như mấy anh muốn, chúng tôi sẽ trả lại số tiền gốc 500.000 nhân dân tệ."
"Khi nào? Bọn mày muốn tao đợi đến khi bọn mày chết sao? Hay là bọn mày sẽ chạy?"
Tốt rồi, đã thỏa hiệp.