Cải tà quy chính đúng là một câu nói hay. Có thể lấy tôi làm một ví dụ. Tôi vứt bỏ bản chất xấu xí của mình, và ít nhất là tôi đã sống như một người bình thường. Thế nhưng, tôi có thật sự đã thay đổi? Đúng, tôi có thể đã thay đổi, vẫn sống với những lỗi lầm và không thể nào quên được bản thân là một người có tội. Nhưng tiếng cười đó đã lấn át hết suy nghĩ trong đầu tôi và nói với tôi rằng. Mày vẫn luôn như thế.
Cải tà quy chính đã kết thúc rồi. Tại khoảnh khắc mà sự căm phẫn bao phủ lấy toàn bộ tiếng cười đó. Tôi đi xuống tầng 3, vốn không hề dự trước trong kế hoạch. Lúc đầu tôi không hề có ý định đi gặp ông chú soda. Trở thành một người nổi tiếng chưa bao giờ là một phần của cuộc đời tôi. Nhưng bây giờ tình huống đã thay đổi.
Két.
Khi tôi vừa mới mở cửa ra, ông chú soda vốn đang ngồi trên ghế nói chuyện với một cậu trai trẻ thì bỗng nhiên nhảy dựng lên.
"Á, cậu đến rồi! Tôi nghe nhân viên bảo vệ nói là cậu đã đến, nhưng lúc tôi tới lại không thấy ai ở đây hết, nên tôi cứ lo sợ là cậu đã rời đi. Mà nãy giờ cậu đi đâu thế?"
Tôi nhìn đồng hồ trên tường, đã qua giờ hẹn được nửa tiếng.
"Tôi lên tầng 5."
"Tầng 5? Sao thế? À, chắc cậu nhớ nhầm số tầng chứ gì? Ôi trời, vậy chắc cậu cũng rủa thầm giống như tôi vì tưởng tôi không đến lúc đợi ở đó nhỉ. Hahaha-"
"Vậy nghĩa là ông đã rủa tôi?"
"..."
"..."
"Khụ khụ, đêm nay hình như hơi lạnh thì phải."
Chấm dứt những trò nhảm nhí này lại, ông vẫn đứng ở cửa ra hiệu cho tôi ngồi xuống. Sau đó lại vẫy tay với cậu trai khoảng 20 tuổi đang dùng đôi mắt lấp lánh nhìn tôi.
"Chào đi. Đây là đứa trẻ chú phụ trách đó."
Cậu ta mở miệng ngay khi vừa mới ngồi xuống quay đầu lại.
"Xin chào. Wow, rất vui được gặp anh! Giám đốc Choi đây... À không, giờ chỉ là quản lý thôi, nhưng chú ấy vẫn là một thành viên trong gia đình của chúng ta. Thật ra thì vẫn còn một người nổi tiếng nữa do giám đốc Choi phụ trách, nhưng chỉ là tạm thời mà thôi, với lại... anh ta xấu tính lắm... Ừm, dù sao thì cũng rất vui được gặp anh!"
Cậu ta cúi đầu, chào lớn tiếng đến mức vang vọng khắp cả căn phòng. Nghe được nửa chừng, ông chú soda cười khổ khi nghe thấy cái danh giám đốc lần nữa, nhưng ngay lập tức đã quay lại cười rạng rỡ như cậu trai trẻ tuổi. Trong tay của ông ấy có cầm một tờ giấy lớn có ghi chữ 'Hợp đồng tạm thời'.
"Nếu cậu đã tới đây thì chắc là cậu có quan tâm đúng chứ? Tôi sẽ phải giải thích nhiều thứ đấy, nhưng trước hết tôi hỏi lại là cậu có thực sự muốn làm công việc này không?"
"Có."
"Vậy thì mũ... Ừm, cậu có thể tháo mũ ra được không?"
Ông ấy cẩn thận hỏi tôi khi nhớ lại lời từ chối thẳng thừng của tôi trong thang máy. Tôi cởi mũ đã đội cả ngày ra trong ánh mắt hau háu của hai con người. Mái tóc bị dính phớt vào mũ nên có lẽ trông hơi buồn cười, nhưng cả hai đều nhìn tôi bằng cặp mắt nghiêm túc mà không hé miệng.
"..."
"..."
Suốt một hồi lâu. Trước khi tôi kịp cảm thấy chờ không nổi, cậu trai trẻ đã bắt đầu reo lên.
"Đúng như chú quản lý nói."
"Đúng chứ?"
Tôi không biết cậu ta đang nói về cái gì, nhưng ông chú soda gật gù không rời mắt khỏi tôi.
"Chắc chắn không phải là cái kiểu đẹp trai hào nhoáng ấy đâu."
"..."
"Nhưng mà, ánh mắt thật sự rất tốt."
Tôi nhìn chằm chằm ông ta, ông ta cũng đánh giá tôi một chốc rồi lại mở miệng.
"Diễn viên thì không phải chỉ có khuôn mặt đẹp trai là được đâu. Tất nhiên là còn phải có diễn xuất tốt, nhưng trước tiên thì, nói sao nhỉ..."
Ông ấy nghiêng đầu như thể đang cố nghĩ ra một cách nói đúng.
"Phải nói là, có sức hút lôi cuốn người xem? Tôi ở trong cái giới này lâu nên tôi biết. Cậu phải có một cái gì đó độc lạ thu hút sự chú ý của người xem thì mới thành công được. Đặc biệt là ánh mắt này của cậu... Vậy mới có gì đó khác thường được."
"..."
"Yên tâm, tôi chỉ có ý tốt thôi. Nhìn kỹ cậu thế này tôi lại càng muốn bắt cậu về đó."
Ông ấy vội vàng bổ sung thêm đó là một lời khen, nhưng đối với tôi, thật lòng mà nói thì tôi không quan tâm ánh mắt của tôi như thế nào. Không, tôi hoàn toàn không có hứng thú gì về những thứ này. Nhưng ông chú soda và cậu nhóc đó có vẻ rất quan tâm đến tôi. Cả hai đều dùng vẻ mặt phấn khích cầm lấy máy ảnh polaroid và một cái máy quay phim hình cầu trên bàn. Ông chú soda cầm máy ảnh polaroid lên mở miệng trước.
"Tuy nhiên, có lẽ sẽ có khá nhiều khác biệt trên màn ảnh so với ngoài đời đấy. Gọi là độ ăn ảnh, đúng không nhỉ? Tôi muốn xác nhận điều đó nên sẽ cần chụp một tấm hình."
Tôi gật đầu, ông chú nhanh chóng chĩa camera về phía tôi và lẩm bẩm.
"Nhưng trên trán có sẹo này. Muốn trở thành diễn viên thì khuôn mặt là cả sinh mạng đấy. Nếu cậu đã xác định theo ngành này thì tuyệt đối không được để mặt bị thương đâu đó."
Ông chú cằn nhằn như một người đàn bà lớn tuổi, bấm nút chụp của máy ảnh. Sau một thời gian, một bức ảnh có kích thước nhỏ từ từ xuất hiện. Có lẽ vì đang vội, khi nó còn chưa kịp in hết hoàn toàn, ông chú soda đã túm lấy bứt nó ra. Nhưng tại thời điểm ông chú nhìn vào tấm hình, biểu cảm trên mặt ông cứng đờ lại.
"AAA!"
"Sao vậy giám đốc??"
Khi cậu nhóc giật mình hỏi, ông chú soda bỗng đưa bức ảnh ra với vẻ mặt nghiêm nghị.
"Ảnh toàn màu đen."
"Hở? Có phải là do phim cũ quá rồi không?"
"Không thể nào... Á! Nó lên hình rồi kìa!"
"Ớ? Thật này. À đúng rồi. Vốn dĩ hình polaroid lúc đầu đều màu đen hết mà chú. Haha-"
"À ừ nhỉ. Đúng rồi. Chúng ta ngốc quá, haha-"
Nếu tên ngốc thật nào nghe được sẽ kiện mấy người đấy. Tôi khó hiểu khi nhìn hai con người trước mặt làm mấy trò nhàm chán. Đó là cách mà họ giải tỏa bầu không khí sao? Nếu không thì tôi thực sự cần phải suy nghĩ kỹ lại. Tình trạng của hai người này có hơi nghiêm trọng rồi. Trong lúc tôi đang đánh giá họ, hai người họ cũng đang đánh giá tôi.
"Ồ~ ấn tượng sắc sảo nhưng trong ảnh thì lại trông mềm mại hơn!"
"Tôi biết mà. Thực ra ngoài đời cậu trông có hơi thô đó. Haha~"
"Đúng đúng. Cũng tại biểu cảm cứng nhắc quá. Haha- Đây, anh cũng tới nhìn thử một chút đi..."
"..."
"... cậu giận đấy à?"
"Ừ."
Trước câu trả lời thành thật này, cả hai ngừng cười và dần trở về trạng thái bình thường được một lúc, nhưng lát sau đã lại như bệnh nhân tâm thần khi lắp đặt và nhìn vào máy quay hình cầu kia. Chỉ sau khi quay về chủ đề chính và nhận được lời khen vì hiệu suất tốt, tôi mới kìm chế được mà không gọi điện báo 119. Phải đến lúc đó tôi mới được hỏi những điều tôi cần hỏi.