Payback-Trả thù

Chương 10

Trước Sau

break

"Cậu trông ổn hơn tôi nghĩ đấy chứ? Lúc mới nhìn thì thấy bình thường, nhưng càng nhìn thì lại càng thấy cuốn hút, đúng không? Đó là ngoại hình của cậu. Đương nhiên là không thể đánh giá nếu chỉ dựa vào bề ngoài, nhưng ngoại hình lại rất là quan trọng. Với lại, cậu cũng không có vẻ gì như là khó chịu hay sợ hãi khi đứng trước camera cả. Được rồi, vậy cậu có câu hỏi gì không?"

Có. Chỉ một.

"Tôi có giá trị sản phẩm không?"

Có lẽ là do không ngờ tôi sẽ dùng từ ngữ như vậy, ông chú soda đơ ra một lát rồi gật đầu.

"Có. Vậy nên chúng ta mới gặp mặt ở đây. Nhưng mà cách cậu tự gọi mình là giá trị sản phẩm..."

"Ông nghĩ là tôi có thể đi xa đến đâu?"

Khi tôi hỏi một cách vô cảm, ông ta lúng túng đáp lại.

"Ừm... Cậu biết đó, nếu muốn trở thành một minh tinh ngay bây giờ..."

"Ý của tôi không phải như vậy. Đó chỉ là một câu hỏi."

Thực sự là vậy sao? Mắt nhìn tràn ngập sự nghi ngờ, nhưng ngay lập tức, ông chú đã nhún vai một cái rồi nhìn tôi đầy nghiêm túc. Sau khi nhìn tôi một hồi lâu, ông ta mở miệng.

"Nếu tôi đúng, thì cậu có khả năng đứng vào top đầu."

"Tôi cần làm gì mới có thể được như vậy?"

Thấy tôi hỏi thẳng, ông chú soda và cậu nhóc nhìn nhau, rồi lại nhìn tôi.

"Ờ thì, cậu nghĩ hơi xa quá rồi đó, tôi còn chưa kí hợp đồng với cậu nữa mà, với lại nếu đây là lần đầu tiên... Đây là lần đầu cậu làm nghề này mà đúng chứ?"

Gật đầu.

"Nếu là lần đầu thì trước hết sẽ phải học nhiều lắm đấy. Sau đó nâng cao năng lực, xây dựng nền tảng, trải nghiệm nhiều thứ trong các vai diễn lặt vặt trước, được vài năm thì có thể trở thành diễn viên phụ rồi dần dần trở thành diễn viên chính..."

"Ngoài cái đó ra, nói tôi cách nhanh nhất."

Hai người một lần nữa lại nhìn nhau với ánh mắt bối rối. Ông chú mở miệng với biểu cảm đờ đẫn, chắc vì nghĩ rằng mình có lẽ đã nhìn nhầm người.

"Tôi xin lỗi, nếu cậu chỉ muốn kiếm thật nhiều tiền và trở nên nổi tiếng..."

"Tôi không cần tiền hay danh tiếng. Tôi chỉ muốn tiến lên thật nhanh."

"Anh nói anh không muốn tiền hay danh tiếng, chỉ muốn đi một con đường nhanh chóng. Thế anh muốn trở thành diễn viên để làm gì vậy chứ?"

Tôi nhìn chằm chằm vào cậu trai đã nói lời đó. Đột nhiên bị nhìn, cậu ấy chớp mắt mấy lần.

"Có phải Song Yoohan là cái người xấu tính mà quản lý Choi tạm thời phụ trách không?"

Cậu chần chừ liếc nhìn ông chú rồi đáp.

"À... phải."

"Tại sao cậu ta lại là người xấu tính?"

"..."

Cậu nhóc không trả lời, tôi liền nói ra phỏng đoán trong đầu.

"Cậu ta từng là thành viên của công ty mà giám đốc là quản lý Choi nắm quyền, sau đó lại làm gì đó phản bội lại công ty phải không?"

Cậu nhóc nghe thấy viền mắt liền đỏ lên, há hốc mồm.

"Làm, làm sao mà anh biết? Yoohan hyung đánh cắp một số tiền lớn rồi chạy biến qua công ty khác..."

"Dừng lại đi."

Ông chú cắt ngang lời của cậu nhóc, nhìn tôi vội hỏi.

"Này, cậu biết gì về Yoohan sao?"

Tôi nhìn ông ta, hỏi một câu khác.

"Khi ông lần đầu gặp cậu ta, ông cũng đoán cậu ta sẽ vào được top đầu?"

"... Hả?"

"Ông có đánh giá cậu ta cao như tôi không?"

Bấy giờ, ông chú đã bỏ đi thái độ thân thiện và thay vào đó bắt đầu nhìn tôi đầy cảnh giác. Ngay lúc tôi tưởng mình sẽ bị trách móc vì câu hỏi đó, ông ấy chỉ thở dài và nói.

"Không. Không cao bằng cậu."

"Vậy tôi có khả năng chiến thắng rồi."

'Thắng cái gì cơ?' Lờ đi câu hỏi bật thốt đó, tôi trả lời nghi vấn trước đó của ông ta.

"Tôi không biết Song Yoohan."

"Nhưng làm sao mà..."

"Tôi chỉ biết Song Myungshin."

Xét thấy biểu cảm cứng đờ đó, có lẽ ông ta đã nhận ra đó là tên thật của Song Yoohan. Cậu nhóc không hiểu gì hết nhìn tôi lại nhìn ông chú, nhưng vì cảm nhận được bầu không khí lắng đọng lại nên cũng không mở miệng.

"Vậy là cậu gặp tôi vì mục đích đó? Là vì Myungshin đã đổi tên thành Yoohan?"

Lí do tôi chưa thể trả lời ngay là vì sự giận dữ ẩn trong giọng của ông ấy. Mặc dù chưa tiếp xúc được bao lâu nhưng tôi có cảm nhận đại khái về người này. Có lẽ ông ta là một người trung thực, nhưng cũng ngu ngốc chỉ biết làm việc của mình. Có lẽ ông ta rất tin tưởng vào công việc của mình. Vậy thì, đây là một tình huống khó nhằn đối với tôi. Khả năng cao là ông ta sẽ không nhận tôi nữa. Đành vậy, không có ông ta tôi cũng sẽ làm mọi cách để tiến vào cái giới giải trí này. Hoặc là cứ nói dối cho qua trước, sau đó cứ thế lừa ông ta giúp tôi trả thù là được.

Nghĩ đến nhiều lựa chọn khác nhau, đột nhiên tầm mắt rơi vào bàn tay đặt trên bàn của ông ta. Có một khoảng da trắng trên ngón tay áp út của bàn tay trái. Như một vòng tròn bao lấy ngón tay. Tôi dời tầm mắt xuống một chút, để ý thấy cổ tay áo đã mòn sờn. Quần áo cũ và ngón tay không còn nhẫn cưới.

"Đối với ông thì điều gì là quan trọng nhất?"

Ông ta nâng tầm mắt lên nhìn tôi như thể đang có một dấu chấm hỏi trong đầu.

"Công việc quan trọng nhất? Hay là diễn viên tốt nhất ông từng đào tạo?"

"Sao bỗng nhiên cậu lại hỏi vậy?"

"Tự dưng muốn biết thôi. Nếu ông nói 'phải', tôi sẽ rời đi ngay lập tức."

Ông chớp mắt nhìn tôi như đang muốn nói rằng mình vẫn không hiểu gì.

"Đương nhiên công việc là quan trọng nhất với tôi..."

"Không phải gia đình sao?"

"..."

"Không phải ông làm tất cả những thứ này để con ông có thể đi học tiếp sao?"

"Này, cậu đang định nói về cái quái gì vậy chứ..."

"Bây giờ ông đang phải nuôi sống cho cả gia đình. Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì trước đây, nhưng trong tình cảnh khốn khổ đến mức phải bán cả nhẫn cưới, ông phải đặt gia đình lên hàng đầu."

Tôi nhìn xuống bàn tay trái trống rỗng của ông ấy và tiếp tục nói chuyện một cách bình tĩnh.

"Bị diễn viên mình tin tưởng phản bội, khiến cả công ty phải sụp đổ. Tôi chắc là ông đã rõ rồi chứ? Trong một thế giới tràn ngập sự bất công thì làm sao có thể sống đúng như mơ ước được. Để đạt được thứ mình mong muốn thì phải học cách thích nghi với cái thế giới không công bằng này. Vậy nên, hãy sử dụng tôi. Ngay cả khi tôi có đi ngược lại với niềm tin của quản lý, hãy chấp nhận nó nếu ông nghĩ tôi có giá trị sản phẩm."

"..."

"Trừ khi ông không muốn trả thù và lấy lại những gì đã mất."

"... tôi chưa bao giờ có ý nghĩ muốn trả thù."

"Nhưng tôi thì có."

Tôi đem suy nghĩ thật sự của mình nói cho ông ta.

"Tôi đang nghĩ đến ý định trả thù."

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc