Tầm mắt Tô Nhiễm nhìn theo phương hướng tay anh chỉ, sắc mặt tái nhợt vài phần.
Anh đoán được là cô làm, vẫn đơn thuần không muốn tí nữa làm ra chuyện gì với cô?
Ngoài cửa chính quán rượu có mấy nhân viên phục vụ phụ trách tiếp ứng, còn có hai bảo vệ, kỳ thật có thể gọi rất nhiều người.
Một câu của Lạc Dịch Bắc, làm cho cô ta nhất thời vậy mà không biết phản bác như thế nào.
Bất động thanh sắc nhìn chằm chằm mấy nhân viên phục đang đi qua đi lại, Tô Nhiễm không tránh khỏi xe của anh, cũng không cự tuyệt đề nghị của anh.
Cô đang tốn thời gian với anh, hiện tại Lạc Dịch Bắc còn lý trí, tất nhiên sẽ biết cái gì nên làm cái gì không nên làm
Thế nhưng, nếu như kéo dài thời gian, cô ta cảm thấy, đầu của anh, chắc có lẽ sẽ không suy nghĩ được như hiện tại.
"Dịch Bắc, em có mấy lời muốn nói với anh!". Thân thể ngăn ở trước cửa xe của anh, cứ như vậy đối mặt với anh, cô ta chậm rãi nói.
Cô ta nói rất chậm, từ đầu tới cuối như là mình chưa làm chuyện gì cả, giọng điệu nói chuyện với anh, giống như giọng điệu nói chuyện phiếm bình thường.
Lạc Dịch Bắc híp con mắt lại, bất động thanh sắc nhìn cô, âm thầm phỏng đoán hiện tại cô ta có mấy phần thật, mấy phần giả.
Cô ta đưa rượu xảy ra vấn đề, đầu anh theo phản xạ có điều kiện nghĩ rằng nhất định là cô động tay động chân.
Có điều, nhìn cô ta từ đầu tới cuối bình tĩnh như vậy, còn chuyện lúc trước xảy ra Thi Cận Dương uống lầm rượu người khác hạ dược, điều này làm cho Lạc Dịch Bắc thoáng nghi vấn.
Lạc Dịch Bắc làm việc chú ý chứng cớ, không có chứng cớ, anh không rõ cái gì cả.
"Chuyện ông nội vừa nói, anh thật sự không muốn sao?". Tô Nhiễm bất động thanh sắc nhìn anh, phối hợp như cũ nói chuyện với anh
Lạc Dịch Bắc khẽ giật mình, không trả lời.
"Kỳ thật em nghe xong rất khổ sở". Tô Nhiễm có chút tự giễu cười cười, biểu hiện trên mặt có chút đau thương: “Lớn lên với nhau từ nhỏ, chúng ta quen nhau lâu như vậy, đã từng, cho rằng mình là người hiểu anh rõ ràng nhất, trưởng bối cũng nói chúng ta rất xứng, thế nhưng, ông nội đề nghị, anh lại không chút suy nghĩ liền cự tuyệt, ha ha..."
Cô ta cười có chút đắng chát, biểu hiện trên mặt, như là rất tổn thương.
Bản thân Tô Nhiễm lớn lên cũng rất ôn nhu, thanh nhã giống như đóa Daisy, tuy không vô cùng kinh diễm, thế nhưng trên người có loại khí chất người ta nhìn thấy sẽ yêu thương, cũng rất dễ dàng câu dẫn người đàn ông nảy sinh ý muốn bảo hộ.
Vừa lộ ra biểu tình bi thương, hoa lê đái vũ, trông cô ta đặc biệt làm đau lòng người.
Lạc Dịch Bắc không yêu cô ta, thế nhưng cũng vô tâm tổn thương cô ta.
Ánh mắt anh nhìn cô ta, nhàn nhạt nhắc nhở: "Ông nội của em vừa đề nghị, cũng có thể là vì Tô Mộ!"
Một câu, làm cho sắc mặt Tô Nhiễm đột nhiên trắng vài phần.
Anh, đâm vào chuyện mà nội tâm cô sợ hãi nhất.
Mặc dù bây giờ Tô Thiên đang giúp cô ta, thế nhưng, ai biết phía sau có thể thay đổi nay không?
Hơn nữa, Tô gia và Lạc gia còn có một cái ước định...
Cúi thấp đầu, toàn thân cô ta cứng ngắc, đầu ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay, động thanh sắc suy nghĩ.
Không được, cô ta không thể để cho chuyện như vậy phát sinh!
“Dịch Bắc, em thật là khó chịu!". Mặt chậm rãi nâng lên, hai mắt đẫm lệ nhìn anh, cô ta bỗng nhiên nhào vào trong ngực anh.
Lúc này Lạc Dịch Bắc bị hạ dược, anh không biết mình có thể chịu được bao lâu.
"Nhiễm Nhiễm, buông ra!". Giơ cánh tay lên muốn đẩy cô ta ra, hai tay Tô Nhiễm lại như con bạch tuột ôm anh không chịu buông tay: "Chỉ ôm em một chút cũng không được sao?".
Bộ dáng cô ta nói rất bi thương, thần sắc trên mặt rất đau thương.