Tô Nhiễm yên lặng nhìn chằm chằm ly rượu kia, bất động thanh sắc bưng qua.
Trong tay Lạc Dịch Bắc còn để một ly rượu, là lúc nãy cô bưng cho anh, Martini, cũng giống loại rượu hiện tại ở trong tay cô.
Tô Nhiễm ngồi xuống bên cạnh anh, lấy thân thể ngăn trở tầm mắt anh, bất động thanh sắc đổi hai ly rượu một chút...
Trong lâu đài, Phương Trì Hạ ở bên trong ngủ một ngày, lúc bữa tối, nhìn một bàn đồ ăn trên bàn thật dài có thể so với bữa tiệc Hoàng gia, nhưng các dãy ghế lại trống không, đôi mi thanh tú nhíu nhíu.
Thấy người hầu chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy, cô cho rằng Lạc Dịch Bắc hẳn là sẽ trở về.
Thế nhưng, ngồi ở trước bàn ăn đợi một hồi lâu, chỗ ngồi đối diện bố trí dành cho anh, vẫn trống trơn như cũ.
"Bắc thiếu gia đi đâu?". Nghiêng đầu, cô rất thuận miệng hỏi một người hầu bên người một câu.
"ŧıểυ thư, xin lỗi, chúng too cũng không rõ ràng lắm”. Người kia cúi thấp đầu, vẻ mặt áy náy.
Phương Trì Hạ ngẫm lại, chủ nhân đi nơi nào, sao có thể nói với một người hầu chứ?
Thế nhưng, anh cũng không nói với cô một tiếng.
Kỳ thật những lúc mà Lạc Dịch Bắc đi cũng không nói cho cô, thế nhưng đó là chuyện trước kia, đoạn thời gian hai người vừa mới kết hôn.
Về sau không biết bắt đầu từ lúc nào, anh đi chỗ nào đều thuận miệng nói cho cô biết một tiếng.
Phương Trì Hạ đợi hơn một giờ, vẫn không thấy ai trở về, dứt khoát không đợi nữa.
Cầm lấy bộ dao nĩa, cô an tĩnh sử dụng bữa tối của mình.
Chỉ là, nguyên một bàn tràn ngập món ăn, nhưng bàn ăn không có một chút sinh khí, trong lòng cô khó tránh khỏi có chút mất mát...
Trong khách sạn, ván cờ giữa Lạc Dịch Bắc và Tô Thiên vẫn còn tiếp tục.
Tô Nhiễm ở bên cạnh anh ngồi vài giây đồng hồ, sau đó giả bộ như không có việc gì ngồi ngây ngốc ở chỗ đó.
Lạc Dịch Bắc không lưu ý đến động tác của cô ta, lúc quân cờ đi được một nữa, bưng ly rượu bên cạnh uống vào miệng.
Thời điểm mấp môi, cảm thấy hương vị có chút khác lạ, lông mày vặn vặn.
"Sao vậy?". Tô Thiên vẫn còn chờ anh tiếp tục, nhìn chằm chằm anh, thấy sắc mặt anh có chút không thích hợp, quan tâm hỏi.
"Con còn có chút chuyện, đêm nay phải rời đi trước, thứ lỗi con không phụng bồi được”. Lạc Dịch Bắc đứng người lên, lấy áo khoác ra trực tiếp đi ra ngoài khách sạn.
Tô Nhiễm xa xa trông thấy động tác của anh, trông anh như chạy trốn, đưa tay kéo anh lại: "Như thế nào? Xảy ra chuyện gì?".
Cô ta như là không biết chuyện gì cả, ánh mắt nhìn anh có chút mê mang.
Lạc Dịch Bắc bất động thanh sắc nhìn cô ta, ánh mắt sắc bén giống như là muốn xuyên qua cô ta.
Tô Nhiễm bị anh nhìn đến nỗi nội tâm lộp bộp nhanh một chút, nhưng trên mặt vẫn như cũ bảo trì điềm nhiên như không có việc gì.
"Như thế nào? Vì sao nhìn em như vậy?".
"Không có việc gì, anh nên đi". Lạc Dịch Bắc rút tay mình khỏi tay cô ra, sải dài bước chân đi đến chỗ xe mình.
"Anh uống rượu, vậy anh lái xe như thế nào?". Tô Nhiễm vài bước theo sau, ngăn ở trước mặt anh, cũng ngăn xe anh lại
"Tránh ra!". Lạc Dịch Bắc lành lạnh liếc cô ta một cái.
"Như vậy rất dễ dàng gặp chuyện không may, nếu như anh kiên trì muốn đi, em đưa anh đi”. Tô Nhiễm như cũ che ở trước người anh, không muốn cho anh đi.
Cô ta cũng đã bí quá hoá liều đi đến một bước này, sao có thể để cho anh đi đơn giản như vậy?
Cho dù muốn rời đi, cô ta cũng không muốn đợi tí nữa anh đi tìm Phương Trì Hạ giải quyết!
Hai người kiên trì một lát, ánh mắt Lạc Dịch Bắc chuyển hướng sang nhân viên đứng ở cửa chính quán rượu: "Không phiền toái, cho chút tiền boa kêu nhân viên phục vụ khách sạn làm chuyện này”.