Chương 275: Cưng chiều chìm sâu.
Editor: May
Viên cảnh sát điện thoại xin chỉ thị, sau khi trở về nói với anh, "Lãnh tiên sinh, phía trên nói có thể, nhưng gặp mặt phải có chúng tôi ở đó, nói chuyện không thể đề cập tới vụ án."
Lãnh Ngạn gật đầu, "Yên tâm đi!"
Khi Lãnh Ngạn tới phòng gặp mặt, Mỹ Mỹ đã đang chờ đợi, trong nháy mắt nhìn thấy Lãnh Ngạn, liền cúi đầu.
Lãnh Ngạn đi đến đối diện cô ta, ngồi xuống, không có tức giận, không có trách cứ, chỉ là một câu rất bình tĩnh, "Mỹ Mỹ, chào cô."
Mỹ Mỹ thoáng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn anh, nghĩ đến sẽ nhìn thấy trào phúng ở trên mặt anh, nhưng mà ngoài dự kiến của cô ta, anh bình tĩnh, anh chân thành, vẫn như lúc trước.
Sau khi hoài nghi, trong lòng lập tức nghĩ tới một đáp án, Lãnh Ngạn không phải người bình thường, anh chân thành có lẽ là muốn dẫn dụ cô ta nói ra tên Địch Khắc và Dịch Hàn. Không! Cô ta sẽ không nói! Tuy rằng cô ta không quan tâm sự sống chết của Dịch Hàn, nhưng Địch Khắc là người đàn ông cô ta yêu duy nhất, là cha của đứa nhỏ, cô ta có chết cũng sẽ không nói ra!
Lãnh Ngạn lại giống như nhìn thấu lòng của cô ta, "Mỹ Mỹ, cô yên tâm, hôm nay tôi không phải đến bức cô, sở dĩ đến tôi đến thăm cô, là vì, cô là bạn của Duy Nhất."
Mỹ Mỹ kinh ngạc nhìn anh, một lúc lâu sau vẫn nói không ra lời, cô ta là bạn Duy Nhất? Lãnh Ngạn còn cho rằng cô ta là bạn Duy Nhất sao?
Lãnh Ngạn gật đầu, trên mặt tràn ngập chân thành, "Mỹ Mỹ, Duy Nhất chỉ có một người bạn tốt là cô, mỗi lần cô ấy tức giận với tôi, cảng tránh gió nhớ tới đều là cô, tôi hy vọng cô vĩnh viễn đều sẽ như vậy."
Trong truyền thuyết, Lãnh Ngạn lãnh khốc vô tình, nhưng Lãnh Ngạn trước mắt là sao? Trong nháy mắt, Mỹ Mỹ thật sự nghĩ đến cô ta nhìn lầm người rồi, hiện tại sao cô ta còn có thể tiếp tục, thậm chí vĩnh viễn làm bạn của Duy Nhất?
Chỉ nghe Lãnh Ngạn nói tiếp, "Chuyện của cô, tôi không có nói cho Duy Nhất, cũng sẽ để bọn họ đều gạt Duy Nhất. Đánh cắp cơ mật buôn bán, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cũng may không tạo thành hậu quả, toà án sẽ châm chước thẩm tra xử lí."
"Ý của anh là... anh không trách tôi?" Mỹ Mỹ cố gắng sửa sang lại suy nghĩ của mình, không có nắm chắc với suy nghĩ của mình.
Lãnh Ngạn chỉ cười, rộng lớn giữa lông mày giống như có thể dung nạp cả thiên hạ.
Chóp mũi Mỹ Mỹ đau nhức, "Vì sao?" Đúng vậy, cô ta không rõ, càng thống khổ. Một người bản chất thiện lương đã làm sai chuyện, nếu đối mặt là trách cứ, có lẽ lương tâm sẽ tốt hơn một chút, nhưng khoan dung như vậy, ngược lại làm cho chính cô ta càng tự trách và áy náy hơn.
"Không phải vì cô, tôi là vì Duy Nhất. Đời người phản bội và biệt ly nhiều lắm, tôi chỉ hy vọng phát sinh ở bên người Duy Nhất ít đi một chút, hy vọng vì cô ấy giữ chân tình ở lâu một chút, cũng hy vọng, về sau, vào lúc cô ấy khổ sở, còn có cô -- người bạn thân khuê phòng này lắng nghe phiền não của cô ấy."
"Lãnh Ngạn, sao tôi cảm thấy nghe không hiểu lời này của anh? Vậy... anh ở đâu?" Mỹ Mỹ nghiền ngẫm ý tứ của anh trong lời nói. Lời này nghe qua làm cho người ta cảm động, nhưng càng làm cho người ta cảm thấy lòng chua xót.
Lãnh Ngạn tránh không đáp vấn đề này, cười đứng dậy, "Mỹ Mỹ, cô nhất định sẽ không làm cho tôi thất vọng , tôi tin tưởng! Tạm biệt!"
"Lãnh Ngạn..." Một câu tạm biệt này làm cho trong lòng Mỹ Mỹ không khỏi khẽ nhéo, có loại khó chịu nói không nên lời, mà Lãnh Ngạn đã xoay người rời đi, bóng dáng mặc áo lông màu trắng dần dần dung nhập phía chân trời trắng xóa bên ngoài.
Đi ra cục cảnh sát, Doãn Tử Nhiên chờ anh ở bên ngoài, nghiêng tựa vào trước xe của anh, ở xa xa mỉm cười, "Tôi không lái xe, ngồi xe anh trở về!"
Chàng trai lồng ngực rộng rãi, tuổi trẻ hăng hái, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây nhỏ bé thật dày vẩy lên hai vai của anh
Lãnh Ngạn nheo hai mắt lại, ánh mắt nhìn anh ta tràn ngập thưởng thức, đi đến bên người anh ta, cười ý vị thâm trường, "Tử Nhiên, hiện tại, tôi thật hy vọng anh không phải anh trai Duy Nhất."
"Có ý tứ gì?" Doãn Tử Nhiên kỳ quái nhìn anh.
"Không có gì! Lên xe đi, mấy ngày nay vất vả cho anh!" Lãnh Ngạn cười ha ha, chính mình lên xe trước.
"Lãnh Ngạn, Mỹ Mỹ không chịu làm nhân chứng, thật sự cứ bỏ qua như vậy ư?" Trên xe chạy, Doãn Tử Nhiên hỏi Lãnh Ngạn bên cạnh.
"Bằng không còn muốn thế nào? Chẳng lẽ còn muốn vu oan giá hoạ?" Lãnh Ngạn nhìn cảnh sắc trôi qua vù vù ngoài cửa sổ, trả lời không chút để ý.
"Nhưng là, rất rõ ràng, cô ta là đang bao che Địch Khắc! Cô ta thật ngốc! Có cần thiết một mình gánh không?" Doãn Tử Nhiên hết sức không cam lòng.
Lãnh Ngạn lại cười nhẹ, "Đổi một góc độ, nếu anh vì Duy Nhất, anh sẽ làm như vậy không?"
Doãn Tử Nhiên nghẹn lời, nói thầm, "Vậy có thể giống nhau?"
Lãnh Ngạn lại cười ha ha lần nữa, không thèm nhắc lại.
Gần đây Doãn Tử Nhiên và Lãnh Ngạn tiếp xúc có vẻ nhiều, hiểu biết cũng dần dần sâu hơn, thành kiến lúc đầu đã sớm đổi cách nhìn, rất tin phục với quan sát tỉ mỉ, làm việc cẩn thận, đồng thời quyết đoán nắm trong tay đại cục của anh, cũng tin tưởng Lãnh Ngạn có thể đã có đối sách.
Cho dù như thế, anh ta vẫn là thực lo lắng, truy hỏi, "Lãnh Ngạn, cứ để cho Dịch Hàn và Địch Khắc chạy như vậy, anh không sợ thả hổ về rừng sao?"
Lãnh Ngạn nhìn ngoài cửa sổ, "Không sợ, bọn họ sẽ không thương tổn Duy Nhất."
"Tôi là nói anh đó, còn có Kỳ Thịnh của anh!" Doãn Tử Nhiên sốt ruột vì anh không chút để ý.
"Tôi?" Anh cười đến vân đạm phong khinh, "Tôi thì lại càng không sợ! Về phần Kỳ Thịnh, đều có vận mệnh chính nó!"
"Lãnh Ngạn, lời nói của anh hôm nay, tôi nghe không hiểu một câu nào!" Doãn Tử Nhiên cảm thấy nụ cười của anh có chút không rõ ràng.
"Về sau anh sẽ biết ..." Ngữ khí Lãnh Ngạn trở nên ngân nga, "Tử Nhiên, Duy Nhất có anh trai như anh, tốt lắm!"
Doãn Tử Nhiên nhìn anh, giống như lọt vào trong sương mù...
Mà Lãnh Ngạn, vẫn nhìn ngoài cửa sổ trầm tư, nhưng đến tột cùng ngoài cửa sổ có cảnh sắc gì? Anh ta cũng không nhìn thấy gì, đến nỗi, đến nhà họ Doãn rồi, anh ta vẫn không biết.
"Tổng giám đốc, đến, là đón phu nhân liền đi, hay là xuống xe nghỉ ngơi trước?" Tài xế quay đầu hỏi anh.