Chương 274: Bạn bè vĩnh viễn.
Editor : May
Nghĩ đến nếu mỗi một ngày trong cuộc đời này, tỉnh lại liền thấy thân ảnh như vậy, sẽ là hạnh phúc cỡ nào! Chua sót dần dần tràn đầy hốc mắt...
Di động vẫn còn vang bám riết không tha, sờ soạng chung quanh, phát hiện dãy số không quá quen thuộc, chỉ là gần đây anh nhận số điện thoại xa lạ cũng nhận đến phong sinh thủy khởi, ngay cả điện thoại của phần tử bắt cóc tống tiền đều tiếp nhận, thì còn sợ gì chứ?
Quyết đoán nhấn nút trả lời, hóa ra là điện thoại cục cảnh sát gọi đến, đại ý là nói đã bắt được tên trộm tài liệu của Kỳ Thịnh và Doãn thị! Muốn anh đi qua hỗ trợ điều tra.
"Được, tôi sẽ!" Anh còn buồn ngủ, cố gắng lên tinh thần vào phòng tắm, vừa đi vừa cởi ném quần áo trên người ra.
Khi tiến vào phòng tắm, Duy Nhất đúng lúc đi ra, ánh mắt lơ đãng dừng ở nơi nào đó của anh, khuôn mặt không tự giác hồng thấu.
Nếu ở lúc trước, Lãnh Ngạn nhất định sẽ giễu cợt cô trước, sau đó bò lên cô, buổi sáng này sẽ không thể an bình, nhưng hôm nay, Lãnh Ngạn lại chỉ cười xoa bóp cằm của cô, sủng nịch gọi một tiếng, "Tiểu sắc nữ!" Sau đó, đẩy cô rời khỏi phòng tắm, đóng cửa lại....
Duy Nhất quay đầu nhìn sương mù hơi nước sau cửa thủy tinh khắc hoa, trong lòng dần mê mang. Có lẽ, có lẽ, anh quá mệt mỏi...
Hôm nay, bọn họ đã nói sẽ lên núi đi thăm mẹ Lãnh Ngạn, chính cô cũng có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với mẹ anh, anh còn nhớ rõ không?
Cô vừa thay quần áo vừa tự hỏi, Lãnh Ngạn lại ở phòng tắm kêu, "Bà xã, lấy quần áo đến cho anh!"
Duy Nhất cười lắc đầu, vẫn giống như trước đây. Tất cả trong ngăn tủ đều là trang phục mùa đông mới mua, Duy Nhất liếc mắt một cái liền nhìn trúng bộ áo lông màu lam nhạt kia, phối với áo lông màu trắng bạc, chính cô cũng có một bộ, là trang phục tình nhân, xanh trắng phối hợp, làm cho cô nhớ tới màu sắc biển Aegean, tâm tình trở nên trong sáng lên.
Khi cô chuyển quần áo vào, cổ tay căng thẳng, bị Lãnh Ngạn kéo đi vào, trong phòng tắm bốc hơi sương mù. hun cô đến mỗi một lỗ chân lông đều thư giãn mở ra, trong ngực xích lỏa của anh ngưng đọng nhiều giọt nước, nóng bỏng trong mắt làm cho cô kìm lòng không đậu cúi đầu, nhưng mà thứ càng khiến người ta tai nóng tim đập lại tiến vào tầm mắt, cô đỏ mặt, đơn giản chôn đầu ở ngực anh, như vậy có thể không nhìn thấy gì nữa...
Đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ và tiếng nói chậm rãi của anh, anh ôm thắt lưng của cô, "Bà xã, có phải có chút thất vọng hay không?"
"Cái gì nha! Không có!" Duy Nhất rõ ràng anh đang ám chỉ cái gì, đỏ mặt lầu bầu.
"Nhìn anh, bảo bối!" Giọng nói từ tính trầm thấp của anh ở trong sương mù lượn lờ càng làm cho người ta mê say.
Duy Nhất không tự chủ được nâng đôi mắt lên, tan vào trong đầm sâu tinh khiết sáng trong của anh, ở sâu trong con ngươi đen nhánh, cô nhìn thấy bóng dáng của mình, tâm, chìm theo đó...
Thấy bạc môi màu hồng của anh dần dần áp sát vào mình, Duy Nhất nhắm mắt lại, chờ đợi, chờ đợi gió táp mưa rào của anh thổi quét, nhưng mà, anh lại chỉ nhẹ nhàng lướt qua môi của cô liền rời đi, cười lớn mặc quần áo.
Duy Nhất cảm thấy thể xác và tinh thần đột nhiên mất trọng lượng, thiếu chút nữa ngã về phía trước, nhìn Lãnh Ngạn tươi cười, trong lòng không khỏi dâng lên một loại u oán.
Theo lý, cô không có đạo lý oán hận, nhưng là, có lẽ là giữa người yêu nhau vốn chính là tâm ý tương thông, nếu tâm một phương hơi dao động, một khác phương nhất định có thể cảm giác, cho nên cô cảm thấy, trạng thái trước mắt của Lãnh Ngạn không bình thường.
"Chơi vui không?" Cô nhịn không được hỏi một câu, mang theo oán khí.
Lãnh Ngạn đã mặc quần áo, làm bộ không nhìn thấy sự tức giận của cô, ngạc nhiên chỉ vào trang phục tình nhân của bọn họ, "Bà xã! Quần áo chúng ta giống nhau!"
Duy Nhất trừng mắt nhìn anh, quay đầu bỏ chạy, còn chưa có mở bước chân, liền rơi vào một cái ôm ấm áp.
Anh ôm gắt gao, môi lướt qua tóc của cô, "Bảo bối, nếu anh và em, chỉ là nhẹ nhàng lướt qua bên người như thế này, em, có thể quên anh không?" Giọng nói mê mang như vậy, giống nhau đám mây nhẹ nhàng trôi.
Tâm Duy Nhất chợt bị giọng nói này nhéo chặt, cô run giọng hỏi, "Ngạn, anh là có ý tứ gì?"
Anh bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến ánh mặt trời sáng lạn, véo nhẹ cái mũi của cô, "Anh nói nếu như thôi mà! Em khẩn trương như vậy làm gì?"
Duy Nhất cong môi lên, lão đại mất hứng, "Lãnh, Ngạn! Anh trêu đùa em vào sáng sớm, em sẽ tức giận!"
"Không tức giận! Không tức giận!" Anh nhẹ ôm cô vào lòng, ôm cô nhẹ lay động, bướng bỉnh, giống một đứa nhỏ, "Không tức giận được không? Bà xã?"
Cô thở dài, đối mặt anh như vậy, thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười, "Ngạn, chuyện công ty xong rồi, hôm nay tính làm cái gì?"
"Em đã quên?" Anh gõ đầu cô một cái, "Chúng ta đã nói hôm nay thăm mẹ!"
Duy Nhất xoa đầu kháng nghị, "Lãnh Ngạn! Tật xấu của anh phải sửa! Trí nhớ của em vốn đã không tốt, anh còn gõ nữa, sẽ càng dễ dàng quên chuyện!"
Lãnh Ngạn cẩn thận giúp cô xoa từng chút, cũng thề, "Anh thề, không bao giờ gõ nữa! Không thể quên! Không thể quên!"
"Không thể quên cái gì nha!" Duy Nhất kéo tay anh xuống, "Anh xoa đau em!"
"Không có gì!" Lãnh Ngạn ngẩn ngơ, bỗng nói, "Bà xã, anh muốn đi cục cảnh sát một chuyến trước, sau đó chúng ta đi thăm mẹ, hôm nay anh còn muốn cùng nhau ăn bữa tối với em, qua đêm nay, anh sẽ không thể ở đây với em."
"Vì sao?" Duy Nhất bị anh nói như lọt vào trong sương mù, trong lòng cũng bất ổn.
"Đần!" Lãnh Ngạn cười xoa bóp mặt của cô, "Ngày kia chúng ta sẽ kết hôn, trước khi kết hôn là không thể gặp mặt!"
Duy Nhất thoải mái, nở nụ cười hắc hắc vài tiếng, "Vậy anh nhanh đi cục cảnh sát đi, đi nhanh về nhanh! Em chờ anh!"
***********************************************************************
Cục cảnh sát.
Sau khi Lãnh Ngạn làm xong ghi chép, nói lên muốn gặp Mỹ Mỹ một lần.
"Lãnh tiên sinh, có thể quá một thời gian ngắn hay không, hiện tại vụ án vẫn còn đang trong quá trình điều tra, không có tiện." Viên cảnh sát ban điều tra tội phạm buôn bán có chút khó xử.
"Không! Tôi không thể chờ, tôi lập tức muốn gặp cô ta! Anh tới nói với cấp trên một chút đi!" Giọng nói Lãnh Ngạn bá đạo, không cho thương lượng.
"Được rồi, Lãnh tiên sinh chờ!"