Chương 268: Đọ sức (7)
Editor : May
"Mười giờ đêm nay liền hiểu được! Hiện tại là hai giờ rưỡi chiều, còn kịp! Tôi đi tìm luật sư!" Anh đứng dậy.
"Tìm luật sư? Anh thật sự cho?" Doãn Tiêu Trác cũng đứng lên, giữ chặt anh.
"Anh đi tìm cảnh sát Chu Đại, cần anh ta..." Lãnh Ngạn ghé vào lỗ tai anh nói thầm một chút.
"Được! Tôi đã biết! Anh cẩn thận!" Doãn Tiêu Trác gật đầu.
"Mặt khác, cần phải chú ý một chút, mấy ngày nữa, nơi này nhất định xảy ra chuyện!" Lãnh Ngạn vừa đi ra ngoài vừa quay đầu nói.
"Được! Chờ tôi! Chúng ta cùng đi!" Doãn Tiêu Trác đuổi theo.
Ông Doãn đuổi theo tới, lo sợ bất an, "Rốt cuộc hai đứa muốn làm gì? Đừng làm việc lỗ mãng, hại Duy Nhất! ..."
Ông còn đang nói ra suy nghĩ của mình, nhưng hai người kia đã muốn lên xe đi xa, ông nhịn không được hô lớn, "Hai đứa các con! Nhớ kỹ hết thảy lấy an toàn Duy Nhất làm chủ! Trăm ngàn lần đừng báo cảnh sát!"
Mười giờ tối.
Bến tàu Lợi Cảng, một chiếc BMW màu đen bình thường chậm rãi dừng lại, không quá khoe khoang, mặc cho ai cũng không thể tưởng tượng được, ngồi bên trong là Lãnh Ngạn giàu có số một và luật sư của anh.
"Chính là nơi này. Xuống xe, số 128!" Lãnh Ngạn không có mang tài xế, tự mình lái xe, luật sư ngồi ở ghế phó lái.
Hai người tới một tòa nhà bỏ hoang nhỏ, trên cửa sắt quấn quanh mạng nhện cho thấy nơi này đã thật lâu không ai ở, nghĩ đến Duy Nhất ở bên trong chịu lạnh chịu đói, lòng Lãnh Ngạn nóng như lửa đốt.
"Đi!" Đẩy cửa sắt ra, anh dẫn đầu bước vào sân, bên trong lại không có một bóng người.
"Lãnh tiên sinh, không có người!" Luật sư phía sau ngạc nhiên nói.
"Ừ!" Lãnh Ngạn lên tiếng, ánh mắt quét một lần khắp mọi ngõ ngách trong sân.
Điện thoại của anh đúng lúc vang lên, lại là một dãy số chưa bao giờ thấy qua.
"Lãnh tiên sinh! Quả nhiên giữ chữ tín!" Giọng nói khàn khàn truyền đến.
"Anh đang chơi thủ đoạn gì?" Lãnh Ngạn cảnh giác đảo qua bốn phía.
"Chúng tôi làm nghề này, lúc nào cũng phải cẩn thận mọi chuyện! Anh nói đi? Nhà họ Lãnh các người tài cao thế lớn, nhiều vệ sĩ, tôi rất sợ đó! Ha ha ha!"
"Tôi đã chuẩn bị tốt văn kiện! Anh ở nơi nào?" Lãnh Ngạn hết sức phản cảm với tiếng cười giễu cợt của anh ta.
Tiếng cười đối phương dừng lại, "Phiền toái Lãnh tiên sinh lại đi một chuyến, công trường vịnh Xích Thủy, không gặp không về. Nhớ kỹ tắt di động đi, tôi không muốn bị người của anh đuổi theo tín hiệu."
Điện thoại cắt đứt, Lãnh Ngạn xoay người nhanh chóng lên xe, luật sư không biết trong điện thoại nói cái gì, chỉ chạy theo sau lưng Lãnh Ngạn, vì suy nghĩ cho an toàn của Duy Nhất, anh quyết định tắt máy.
Nửa tiếng sau, Lãnh Ngạn xuất hiện ở công trường, chung quanh rải rác vật liệu xây dựng, làm sao cũng không giống bộ dáng có người.
Chợt thấy cách đó không xa đè ép một tấm giấy trắng, tiến lên, trên giấy viết: "Lãnh tiên sinh, lại đi về phía trước 500 mét, có gian nhà lá sắt, tôi ở trong phòng chờ anh!"
Tuy rằng Lãnh Ngạn tức giận, nhưng lúc này bởi vì là dao thớt, không thể không tùy ý anh ta chỉ huy, khi anh đi tới phòng lá sắt, một người đàn ông có khuôn mặt ngâm đen tai đeo đinh đang đứng bên cạnh bàn đá ngoài phòng chờ anh, phía sau anh ta là mấy tên côn đồ áo đen
Đám côn đồ nghênh ngang đi về phía Lãnh Ngạn, Lãnh Ngạn theo bản năng lui về phía sau, nam tai đinh nói thô to, "Lui cái gì mà lui? Vì lý do an toàn, phải lục soát thân thể các người! Xem có mang theo súng, hoặc là thiết bị truy tìm không."
Sau khi tên côn đồ sờ soạng ở trên người Lãnh Ngạn và luật sư trong chốc lát, liền báo, "Lão đại, không có."
Nam tai đinh điên cuồng cười rộ lên, "Bội phục! Bội phục! Không hổ là nhà giàu có số một! Can đảm hơn người, lại dám đơn độc đến chỗ hẹn! Nếu đến đây, chúng ta phải nắm chặt làm xong chuyện đi!"
"Vợ của tôi đâu?" Lãnh Ngạn nhìn chằm chằm phòng lá sắt, đau lòng không biết Duy Nhất bị tra tấn thành bộ dáng gì nữa.
Nam tai đinh phất phất tay, liền có người vào phòng lá sắt, Duy Nhất liền bị người áp giải ra, trên người cột trói sợi dây thừng, miệng còn nhét vải, vừa thấy Lãnh Ngạn, trên mặt liền lộ ra khát vọng người thân.
"Duy Nhất, đừng sợ!" Trong lòng Lãnh Ngạn cũng căng thẳng, trước an ủi Duy Nhất, sau đó căm tức nhìn nam tai đinh, "Tôi đã mang văn kiện đến, ký tên đi!"
Nam tai đinh cười ngồi xuống bàn đá ở bên cạnh, "Sảng khoái! Tôi tán thưởng người như vậy!"
Luật sư tiến lên lấy ra một xấp văn kiện, rất nhanh, thủ tục làm xong, nam tai đinh muốn đoạt lấy văn kiện, luật sư lại giữ văn kiện rất chặt, lui về bên người Lãnh Ngạn.
Lãnh Ngạn cầm văn kiện trong tay, "Thả vợ của tôi rồi lấy!"
Nam tai đinh cười lạnh, "Xem ra Lãnh tiên sinh không quá tín nhiệm với tôi, được rồi, một tay giao văn kiện một tay giao người, tôi đếm một hai ba, đồng thời buông tay. Một, hai, ba!"
Sau ba tiếng hô, Duy Nhất chỉ cảm thấy một cổ lực lượng đẩy cô về phía trước, tiếp đó rơi vào trong một đôi tay kiên cố quen thuộc.
Lãnh Ngạn ôm thân thể mềm mại ấm áp quen thuộc trong ngực, trong lòng rốt cục nhẹ nhõm, lo lắng đối phương nổ súng, ôm cô ngay tại chạy về phía sau đống vật liệu xây dựng, khi thân thể lộ ra lần nữa, đối phương đã lên xe đi xa.
Lãnh Ngạn nhanh chóng ôm Duy Nhất lên xe, "Duy Nhất, bọn họ không làm gì em chứ?" Anh lo lắng hỏi.
Duy Nhất nhịn không được ôm chặt anh, hơi thở của anh làm cho cô cảm thấy an bình, "Không có! Em tốt lắm! Nhìn thấy anh thật tốt! Em vẫn lo lắng bọn họ sẽ làm hại cục cưng bị thương!"
Anh vuốt tóc cô, an ủi cô, "Không có việc gì là tốt rồi! Lần này đều do anh quá sơ ý! Chúng ta về nhà!"
Xe vừa mới vừa khởi động, liền có hơn mười chiếc xe đến theo đó, trên xe xuống Doãn Tiêu Trác và vô số vệ sĩ, tiếp theo đó, cảnh sát cũng đến đây.
"Thế nào? Chúng ta không có tới trễ chứ?" Doãn Tiêu Trác và đội trưởng Chu đến gần bên cạnh xe đồng thời hỏi.
"Đã tới chậm! Người đã đi rồi!" Trên mặt Lãnh Ngạn rốt cuộc lộ ra tươi cười thoải mái, nháy mắt với luật sư,
"Chu sir, tra người này một chút." Luật sư liền đưa cái tên vừa rồi đối phương ký xuống khi làm thủ tục cho đội trưởng Chu.
Doãn Tiêu Trác suy tư, "Kỳ quái, rốt cuộc đối phương là ai? Không giống bọn cướp bình thường, giống như cũng không khó xử Duy Nhất, mục đích thuần túy chính là Kỳ Thịnh?"