Chương 267: Đọ sức (6)
Editor : May
"Không cần!" Lãnh Ngạn để di động xuống.
"Hả?" Doãn Tiêu Trác có chút kinh ngạc nhìn anh, sắc mặt cũng đại biến theo đó, "Chẳng lẽ bọn họ muốn giết con tin?"
Lãnh Ngạn chậm rãi lắc đầu, một lần nữa cầm lấy di động, gọi lại số điện thoại vừa rồi, quả nhiên đã là trạng thái tắt máy.
"Vô dụng, đối phương rất giảo hoạt, gọi một lần liền đổi một chỗ, số máy cũng là mỗi lúc một số, số vừa rồi đã tắt máy."
"Vậy anh ta nói ra điều kiện gì?" Doãn Tiêu Trác thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần người an toàn là tốt rồi!
"Kỳ Thịnh!" Lãnh Ngạn phun ra hai chữ.
"Công ty Kỳ Thịnh?" Cha con Doãn thị trăm miệng một lời kêu ra tiếng.
Lãnh Ngạn gật đầu cân nhắc, nghiền ngẫm là ai sẽ hướng đến Kỳ Thịnh, chẳng lẽ là kẻ thù của anh? Đối thủ Kỳ Thịnh? Hay là kẻ thù của cha khi còn sống?
Đầu rối loạn một đoàn, hoàn toàn không có đầu mối, trong ấn tượng thật sự không có người như vậy...
"Vậy anh làm sao bây giờ? Báo cảnh sát đi!" Doãn Tiêu Trác đề nghị.
"Không thể báo cảnh sát!" Lúc này đây là Lãnh Ngạn và ông Doãn trăm miệng một lời.
Ông Doãn nhìn nhìn Lãnh Ngạn, "Không thể báo cảnh sát! Duy Nhất sẽ có nguy hiểm!"
"Đúng!" Lãnh Ngạn gật đầu, "Còn có cục cưng trong bụng Duy Nhất! Đừng báo cảnh sát!"
"Chẳng lẽ anh thật sự đưa Kỳ Thịnh cho anh ta?" Doãn Tiêu Trác kinh hãi hỏi.
Lãnh Ngạn cười khổ, "Tôi thật sự muốn đưa! Cũng muốn tôi có thể cho được! Cổ phần công ty Kỳ Thịnh hoàn toàn không phải của tôi! Tôi cho như thế nào đây?"
"Thực không phải của anh? Tôi còn tưởng rằng anh lừa Tĩnh Lam!" Doãn Tiêu Trác không thể tin được.
Lừa Tĩnh Lam? Anh lại cười khổ lần nữa. Rất nhiều thời điểm, vào lúc không có Duy Nhất, anh thật sự không biết chính mình còn sống là vì cái gì.
Năm đó nhà họ Lãnh đại loạn, công ty cũng lâm vào một trận đình trệ không tiến, anh dùng một ngày một đêm kéo công ty trở về từ bên bờ tử vong, lại không phải thuộc về mình.
Anh tự nói với mình, không cần để ý những thứ hư vô này, anh là một phần tử của nhà họ Lãnh, tuy rằng anh cũng không thích xuất thân này, nhưng trời sinh huyết thống thân tình không cho phép anh trơ mắt nhìn tâm huyết cả đời của cha liền trôi theo nước chảy như vậy, cho nên anh vẫn như ngày xưa, không oán không hối, chỉ là vẫn luôn không tìm được cảm giác thuộc về, tìm không thấy chỗ dựa, giống bèo nhẹ nhàng trôi, mơ mơ hồ hồ.
Mặc dù như thế, Kỳ Thịnh vẫn dốc hết tâm huyết nửa đời của anh, hoặc là nói, giống như anh tỉ mỉ đào tạo đứa nhỏ, anh yêu Kỳ Thịnh, nhưng mà trên thế giới này giống như không chỉ một mình anh yêu Kỳ Thịnh, mới đầu có quản gia, hiện tại lại nhiều thêm người nào?
Trong sự yên tĩnh, ông Doãn bỗng nhiên xen miệng, "Nếu như anh ta quả quyết muốn một công ty, vậy đưa Doãn thị cho anh ta đi!"
Doãn Tiêu Trác mở rộng tầm mắt, "Cha, mặt trời mọc từ hướng tây?"
"Tên nhóc thối đáng chết! Lúc này còn có tâm tình hay nói giỡn! Chỉ cần Duy Nhất không có việc gì thì tốt rồi!" Trong mắt ông Doãn hiện ra vẻ áy náy.
"Bác trai, như vậy sao được?" Lãnh Ngạn gọi bác trai rất thuận miệng, đã quên mình từng gọi là cha.
"Ngạn nhi, ta có thể gọi con như vậy không?" Ông Doãn ôn hòa nhìn anh, "Chúng ta là người một nhà, Duy Nhất là con gái của ta, còn phân chia lẫn nhau sao? Ta thực có lỗi với mẹ con Duy Nhất, cho ta một cơ hội chuộc tội."
Khi đang nói, di động Lãnh Ngạn ở trên bàn lại rung lên, Lãnh Ngạn cười lạnh, "Quả nhiên lại là dãy số mới!"
"Ta tới nhận!" Ông Doãn đoạt lấy di động, "Alo!"
"Ai da! Thay đổi người? Lãnh Ngạn đâu?" Đối phương vẫn là giọng nói khàn khàn kia.
"Ta là tổng giám đốc Doãn thị, cậu có lời gì thì nói với ta là được! Không phải muốn công ty sao? Được! Có thể cho cậu! Ta cho cậu Doãn thị!" Tay ông Doãn nắm di động hơi hơi phát run.
"Ha ha! Thiên hạ có người tốt như vậy sao?" Đối phương nở nụ cười trào phúng vài tiếng, nháy mắt hung tợn nói, "Kêu Lãnh Ngạn nghe điện thoại! Nếu các người còn muốn nhìn thấy người phụ nữ kia! Hoặc là, hiện tại tôi đá một cước vào bụng cô ta trước? Hạ mã uy của các người một lần?"
"Không cần! Ta đưa cho nó!" Ông Doãn hoảng sợ, trả điện thoại lại cho Lãnh Ngạn.
Lãnh Ngạn nín thở tĩnh khí, "Tôi là Lãnh Ngạn."
"Lãnh Ngạn! Tôi cảnh cáo anh, đừng chơi chiêu với tôi! Tôi nói rõ ràng lại lần nữa, tôi chỉ muốn Kỳ Thịnh! Cái khác đều không cần!"
Lãnh Ngạn trầm tư, "Được! Tôi muốn nghe giọng nói của vợ tôi trước! Xác nhận cô bình an vô sự."
Người nọ hơi hơi chần chờ, "Được! Tôi để cho cô ta tới đây."
Sau một trận âm thanh bình bịch bình bịch, Lãnh Ngạn nghe thấy một tiếng nhẹ nhàng truyền đến từ đầu bên kia, "Ngạn!"
Tất cả thần kinh của anh đều vì một tiếng gọi nhỏ nhẹ này mà hưng phấn lên, lập tức tinh thần phấn chấn, "Duy Nhất, em không sao chứ? Đứa nhỏ đâu? Đứa nhỏ có khỏe không?"
"Ngạn, em tốt lắm, đứa nhỏ cũng tốt lắm! Ngạn, em nhớ anh, anh đưa Kỳ Thịnh cho bọn họ đi! Cho đi! Em muốn về nhà! Em không muốn ở trong này!"
"Duy Nhất..." Anh cảm thấy lời nói của Duy Nhất là lạ, còn muốn nói vài câu, giọng nói trong điện thoại đã thay đổi.
"Lãnh tiên sinh, có nghe thấy không, chỗ này vừa bẩn vừa rách, còn rất lạnh! Vợ của anh cũng không có đồ ăn! Nếu anh không muốn vợ anh chịu khổ, không muốn vợ anh sinh non, vậy nhanh chóng giao Kỳ Thịnh ra đây, vợ anh thông minh hơn anh nha! Ha ha ha!"
Linh quang Lãnh Ngạn chợt lóe, "Được! Cho anh! Nói, chuyển cho ai? Thông tin liên quan."
Đối phương lại cười lạnh, "Lãnh tiên sinh quá thông minh, lúc này báo thông tin cho anh biết, không phải chui đầu vô lưới ư? Mười giờ đêm nay, số 128 bến tàu Lợi Cảng, mang theo luật sư của anh, chuẩn bị tốt tất cả văn kiện, chỉ để lại chỗ ký tên của tôi, sau khi ký xong, tôi tự nhiên sẽ thả người. Nhớ kỹ, đừng báo cảnh sát, đừng mang vệ sĩ, nếu không, cứ chờ nhặt xác vợ con anh đi!"
Lãnh Ngạn nheo hai tròng mắt lại, cắn răng, "Được! Không gặp không về!"
Điện thoại đến chỗ này thì cắt đứt, Doãn Tiêu Trác vội vàng hỏi, "Duy Nhất khỏe không? Anh thật sự đưa Kỳ Thịnh cho bọn họ? Anh cho như thế nào? Rốt cuộc là ai muốn Kỳ Thịnh?"
Lãnh Ngạn nâng hai tròng mắt lên, "Duy Nhất không có việc gì, không biết đối phương là ai!"
"Vậy anh chuẩn bị làm gì?" Doãn Tiêu Trác sốt ruột hỏi.