Chương 248: Một chút bí mật (1)
Editor : May
Trong bóng đêm, anh bưng một ly rượu đỏ, nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, chất lỏng trong ly rượu xoáy ra đường cong xinh đẹp.
Chuông di động vang lên, anh hờ hững tiếp nghe, "Là tôi, chuyện gì?"
"Lão đại, rốt cục chúng tôi đã phát hiện hướng đi Liên Tẩu, cô ta lại có thể dùng một tờ chi phiếu mới để đổi tiền, không phải tên của cô ta!"
"Ừ, nói tiếp đi."
"Tôi nói đám người chúng ta coi chừng xem tài khoản ngân hàng của cô ta có gì dị thường không, hóa ra người ta không phải gửi tiền đến tài khoản của cô ta, mà là tài khoản khác."
"Các người bắt cô ta lại?"
"Đúng vậy, cô ta thừa nhận Only là cô ta giết chết , còn nói..."
"Được, tôi đã biết!"
Anh dừng chất lỏng ở trong chén, nuốt vào một ngụm, lạnh lùng đi ra.
Xe lái đi nông thôn suốt đêm.
Anh dừng xe ở trước ngôi nhà anh mới mua cho quản gia ở nông thôn, đang cầm hủ tro cốt nhẹ ấn chuông cửa.
"Ai nha!" Trong khe cửa sắt hở lộ ra mặt Tĩnh Lam, vừa thấy là Lãnh Ngạn đến, hai mắt lập tức hiện lên ánh sáng kinh hỉ. "Ngạn! Đã trễ thế này, sao anh lại tới đây?"
"Tro cốt mẹ Tăng, tôi đưa tới!" Ánh mắt Lãnh Ngạn rơi trên hũ tro cốt trên tay.
Sắc mặt Tĩnh Lam hơi đổi, "Bà ấy đã chết? Chết như thế nào?"
Thần sắc Lãnh Ngạn ngưng trọng, ánh mắt ám trầm, "Cảnh sát nói là tự sát, tôi không có nhận được sự đồng ý của các người, tự tiện làm chủ hoả táng, các người không ngại chứ?"
Tĩnh Lam nhanh chóng mở cửa ra, để anh đi vào, vẻ mặt ý cười, "Đương nhiên không ngại, không phải mẹ em cũng chính là mẹ anh ư? Ít nhất từng là!"
"Phải không?" Lãnh Ngạn bất động thanh sắc, "Nhưng tôi không rõ vì sao bà ấy muốn tự sát, là không muốn trở lại nông thôn à?"
"Này, em cũng không biết!" Cô ta lướt qua bờ vai của anh, nhìn về phía sau, "Ngạn, Duy Nhất đâu? Sao không có tới?"
"À! Cô ấy mang thai, không tiện, tôi để cô ấy ở nhà nghỉ ngơi rồi." Lãnh Ngạn để hũ tro cốt xuống, nhìn quanh bốn phía, "Quản gia đâu?"
"À, cha em đang ngủ, có chuyện gì sao?" Tĩnh Lam chỉ vào trên lầu đáp.
Lãnh Ngạn cắm hai tay vào túi quần, lắc đầu, "Không có việc gì, tùy tiện hỏi thôi. Tĩnh Lam, trong lòng tôi vẫn luôn cảm kích với nhà của cô, tuy rằng sau đó chúng ta nháo thành như vậy, nhưng ân cứu mạng của quản gia với tôi, còn có mẹ cô khi còn sống đối tốt với tôi, tôi cũng không có quên, cho nên mẹ Tăng đi con đường này, tôi cũng rất khó chịu."
Hai mắt Tĩnh Lam ướt át, khẽ tựa vào ngực Lãnh Ngạn, "Ngạn, tha thứ cho em, thật ra cho tới bây giờ em vẫn luôn không muốn tài sản của anh, là mẹ em, là mẹ em ép buộc em. Ngạn, anh có thể không hận em không? Tuy rằng anh không thương em, nhưng thật ra trong lòng em vẫn luôn hướng về anh."
Lãnh Ngạn hơi cứng đờ, không có thối lui, vỗ vỗ bả vai của cô ta, "Không biết vì sao mẹ Tăng lại biến thành một người như vậy, nhưng mà người chết đèn diệt, những chuyện đã qua đều coi như hết, nói như thế nào bà ấy cũng từng coi như là yêu thương tôi, lần này, thứ nhất, tôi mang hủ tro cốt của bà ấy đến, thứ hai, cũng vì cử hành một lễ tang nho nhỏ của bà ấy, cũng không uổng phí tình thương của bà ấy với tôi."
"Ngạn, anh đừng trách mẹ em được không?" Tĩnh Lam khóc oa oa, "Bà ấy cũng là tính toán cho em, dù sao em cũng là con gái ruột của bà ấy, lại có bệnh, bà ấy sợ em sau khi mất đi anh sẽ không có chỗ dựa, bà ấy sợ sau trăm tuổi em sẽ không có ai trông coi, cho nên mới nhất thời xúc động, thật ra sau đó bà ấy rất hối hận ..."
Lãnh Ngạn nhắm mắt lại, gật gật đầu, "Được rồi được rồi, tôi nói rồi, chuyện này đã đều trôi qua, đừng nhắc lại nữa! Tôi nhớ rõ, chỉ có tốt đẹp của bà ấy! Nói như thế nào, tôi cũng từng là nửa con trai của bà ấy. Tôi sẽ ở chỗ này vài ngày, thẳng đến lễ tang mẹ Tăng chấm dứt, đã khuya, tìm một phòng cho tôi nghỉ ngơi."
"Vâng!" Tĩnh Lam lau khô nước mắt, trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ, mang theo anh lên lầu.
Vào phòng tầng hai, Lãnh Ngạn liền tiện tay đóng cửa lại, giam Tĩnh Lam ở ngoài cửa, tới bên cửa sổ, đèn đuốc ngoài cửa sổ tịch liêu, đối lập với thành phố huy hoàng rực rỡ, bóng đêm như vậy, có phải sẽ càng che dấu nhiều thứ hơn hay không?
Sự yên tĩnh này, làm người ta khó có thể nắm lấy...
Sau đó, tiếng gõ cửa "cốc cốc cốc" vang lên, Tĩnh Lam bưng một ly sữa tiến vào, "Ngạn, anh thường ngủ không ngon, nghe nói uống sữa có thể giúp giấc ngủ, cho nên, rót cho anh một ly, anh uống đi."
"Được! Cô để đó đi, tôi sẽ uống, cám ơn cô!" Thân hình cao ngất của Lãnh Ngạn đứng ở trước cửa sổ, cũng không có quay đầu.
Tĩnh Lam thối lui đến cạnh cửa, vẫn luôn dặn dò, "Nhớ rõ nhất định phải uống nha!"
"Được!" Lãnh Ngạn xoay người, thân ảnh Tĩnh Lam biến mất ở ngoài cửa, anh đi đến bên cạnh bàn, bưng ly sữa lên...
Mệt mỏi dần dần đánh úp lại, anh nằm ngã ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, hiển nhiên đã tiến vào mộng đẹp.
Cửa lặng yên mở ra một kẽ hở, ánh đèn hành lang tiến vào, một cô gái mặc áo ngủ màu hồng lặng yên đi tới, ánh mắt dừng ở trên ly sữa trống trơn, mỉm cười lan tràn...
Nhẹ nhàng đến gần bên giường, cô ta nhấc chăn lên, nằm ở bên người anh, nghiêng người lẳng lặng hít lấy hơi thở của anh, nước mắt lăn xuống.
Ngạn, anh có biết em chờ giờ phút này bao lâu không?
Thật ra, em thật sự thầm muốn giống một cô gái bình thường có được hạnh phúc thuộc về mình, mỗi một đêm, có thể ngủ ở bên cạnh người mình yêu, sáng sớm tỉnh lại liền có thể nhìn thấy anh đầu tiên.
Trong mắt của em, đây là mục tiêu cuộc sống hèn mọn cỡ nào, nhưng lại là toàn bộ của em. Ngạn, vì sao anh không chịu cho em cơ hội này?
Em yêu anh, em thật sự yêu anh! Vì anh, em có thể làm tất cả, tình yêu của em đối với anh không hề kém Duy Nhất! Vì sao anh sẽ không nguyện nhìn em chứ?
Nước mắt rất nhanh dính ẩm ướt áo gối, cô ta chống cánh tay, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, nhìn cẩn thận mặt của anh, ở trong lòng vẽ hình dáng bề ngoài của anh từng lần một, tay liền nhịn không được phủ lên, lẩm bẩm biến thành nhỏ giọng nỉ non.
"Ngạn, ngạn, em yêu anh, anh có biết hay không? Đời này em chỉ yêu một mình em, lúc trước là vậy, hiện tại là vậy, về sau cũng là vậy! Ngạn, đừng ghét bỏ em, được không?"