Ông xã thần bí không thấy mặt full

Chương 247: Cừu hận của Dịch Hàn(2)

Trước Sau

break

Chương 247: Cừu hận của Dịch Hàn(2)

Editor : May

 

 "Thế giới này đả thương người nặng nhất là gì? Tình cảm! Tình cảm là dao không thấy máu! Anh hùng khó quá ải mỹ nhân, cuối cùng anh cũng không vượt qua được một cửa ải kia của cô ta!" Địch Khắc bưng cái ly của anh, tự mình rót rượu vào.

 

 "Anh đừng nói bậy!" Dịch Hàn nhíu mi, càng thêm thâm trầm.

 

 Địch Khắc cười lạnh, "Tôi nói bậy? Mục đích lúc đầu của anh là tiếp cận Nhiễm Duy Nhất, lợi dụng cô ta trả thù Lãnh Ngạn, giống như năm đó Lãnh Ngạn cướp đi người yêu của anh, sẽ thu hoạch được manh mối có giá trị trên người Duy Nhất để chỉnh Lãnh Ngạn suy sụp, nhưng đến cuối cùng thì sao? Chẳng những không chiếm được Duy Nhất, lại có thể ngốc hồ hồ không để ý nguy hiểm sinh mệnh đi cứu cô ta! Anh không phải người ngã lưới tình thì là gì?"

 

 "Buồn cười!" Dịch Hàn cười nhạt, "Tôi giống như người ngã vào lưới tình ư?"

 

 "Không giống!" Địch Khắc trào phúng, "Mà là xác định!"

 

 "Đừng đoán!" Dịch Hàn lo lắng, "Tôi chỉ là không hy vọng huyết mạch cuối cùng của nhà họ Lãnh táng thân trong biển lửa, tôi hoàn toàn là vì đứa nhỏ của Duy Nhất! Lại nói, có cừu oán với tôi là anh ta, tôi muốn trả thù cũng là anh ta, không liên quan gì đến cô ấy!"

 

 "Nhà họ Lãnh?" Địch Khắc nghiền ngẫm nhớ kỹ từ này, "Nhìn không ra tình cảm của anh với nhà họ Lãnh  thật đúng là sâu đậm! Là ai lúc trước nói muốn đoạt lại tất cả thuộc về anh, đoạt không được liền hủy diệt? Hiện tại xem ra anh không chỉ muốn bảo trụ huyết mạch nhà họ Lãnh, có phải vì không để huyết mạch này biến thành cô nhi, cũng muốn giữ lại cha mẹ của nó không?"

 

 Dịch Hàn nắm chặt bình rượu thủy tinh trong tay, đốt ngón tay hơi trắng bệch, "Không có khả năng! Tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh ta! Tiểu nhân hèn hạ này! Cướp đi người phụ nữ của tôi, cướp đi tài sản thuộc về tôi, đưa tôi vào chỗ chết, tai nạn xe cộ? Ngoài ý muốn? Tôi muốn cho anh ta biết, cái gì mới là ngoài ý muốn!"

 

 Trước mắt anh hiện ra một màn nhiều năm trước kia, anh say rượu lái xe chạy như bay ở trên đường núi, đi tới vách đá, đột ngột phanh xe, phanh lại mất tác dụng ...

 

 Trong nháy mắt rơi xuống vách đã, anh nhớ mang máng, lúc anh chạy xe về nhà vẫn là rất tốt, đêm đó cũng chỉ có Lãnh Ngạn đi vào gara đỗ xe, mà Lãnh Ngạn không chỉ là cao thủ đua xe, cũng là một cao thủ sửa chữa...

 

 Cũng may, ông trời có mắt, anh lại có thể đại nạn không chết, nhưng mà những gian khổ trong đó chỉ có anh có thể biết!

 

 Xe quay cuồng rơi xuống vách đá, rơi một đường xuống đáy, mắt thấy sẽ nổ mạnh, nhưng chân anh lại bị mắc kẹt, làm sao cũng không lấy ra được, bất đắc dĩ, anh dùng hết khí lực lôi kéo, cường ngạnh cắt đứt...

 

 Mớ vừa lăn mấy mét xa, phía sau chính là một tiếng nổ vang, trong lúc anh quay đầu, lại có thể thấy chân gãy của mình bắn ra ngoài, bay rơi xuống mặt đất ... .

 

 Đau, hận, khôn cùng...

 

 Anh thề, anh nhất định phải trở về! Đòi lại hết tất cả!

 

 "Lãnh Ngạn! Tao đối đãi với mày không tệ, vì sao lại đối xử với tao như vậy?" Anh choang một tiếng, bình rượu vỡ vụn, ngón tay bị mảnh nhỏ cắt vỡ, máu tươi chảy ròng, "Lãnh Ngạn! Tao muốn mày nợ máu trả bằng máu!"

 

 "Phải không?" Biểu tình Địch Khắc lạnh nhạt nhìn anh một cái, nhấp một ngụm rượu, "Sau đó thì sao? Nuôi vợ giúp anh ta? Nuôi đứa con mồ côi? Tôi nói, mối tình đầu của anh phải làm sao bây giờ? Cô ta và Duy Nhất, đến lúc đó anh sẽ nuôi ai?"

 

 "Đừng nhắc đến người phụ nữ kia! Cấu kết một giuộc với Lãnh Ngạn! Kết quả, cuối cùng còn không phải bị Lãnh Ngạn vứt bỏ! Tự làm tự chịu! Phụ nữ như vậy, sớm không đáng để tôi nhớ thương! Nhớ kỹ, Lãnh Dực đã chết! Người phụ nữ ở trong lòng anh ta cũng đã chết!" Tâm Dịch Hàn đã sớm chết bởi vì người phụ nữ này, yêu sâu, hận càng sâu, chẳng qua là, cô gái nhỏ mà anh yêu đã sớm rời xa.

 

 "Đừng nói tôi, anh thì sao? Anh làm sao bây giờ?" Dịch Hàn nuốt một ngụm lớn, "Đứa bé của anh, Mỹ Mỹ của anh! Đã nói muốn anh cẩn thận, sao lại chơi ra đứa nhỏ!"

 

 Địch Khắc nhún nhún vai, "Sao tôi biết được? Tôi tưởng là Mỹ Mỹ luôn luôn uống thuốc, ai ngờ..."

 

 "Thực tính mang cô ta trở về nước Mĩ?"

 

 Địch Khắc lắc lắc ly rượu, trong chất lỏng màu đỏ hiện ra ngày hỏa hoạn đó, Mỹ Mỹ lo lắng hoảng sợ chạy vào tìm anh lúc mặt mày tái nhợt, tâm trầm xuống, "Sẽ không! Tốc độ nhanh hơn, tháng này chúng ta làm chuyện nên làm, sau đó ly hôn, phá bỏ đứa nhỏ, trở về nước Mĩ!"

 

 Dịch Hàn khẽ gật đầu, "Vậy anh phải nói Mỹ Mỹ hành động nắm chặt một chút! Tôi cũng không muốn lại kéo dài nữa! Một tháng này, chấm dứt tất cả kế hoạch!"

 

 "Anh thì sao? Vẫn về nước Mỹ à?" Địch Khắc nhìn anh.

 

 Dịch Hàn lâm vào trầm tư, không nói...

 

 Địch Khắc cười khẽ, "Quên đi, không đề cập tới, có thời gian nhớ rõ đến thăm tôi!"

 

 Đêm, thâm trầm...

 

*************************************************************************

 

 Sau khi Lãnh Ngạn ra về từ nhà họ Doãn cũng không có về nhà, mà là đi nhà cũ.

 

 Sáng hôm nay Tần Nhiên đã muốn đưa quản gia và Tĩnh Lam đi nông thôn ở, tin mẹ Tăng chết còn chưa có chuyển cáo cho hai cha con bọn họ. Bây giờ ngôi nhà họ Lãnh này là một ngôi nhà trống không.

 

 Xe chậm rãi khai tiến cửa sắt, tất cả đều vẫn như trước.

 

 Anh lớn lên ở trong này, tình cảm với chỗ này rất phức tạp, oán hận không thể nói rõ, luyến tiếc không thể nói rõ, đều nảy lên trong lòng vào giờ phút này.

 

 Mỗi một chỗ đều có ký ức của anh, trong ký ức có tình thương của mẹ Tăng, nghiêm khắc của cha, không tốt của Lãnh Dực, kỳ thị của bác gái, ân cứu mạng của quản gia, thê lương lúc mẹ qua đời, còn có oán hận của cha với anh lúc lâm chung.

 

 "Đều là do đứa con bất hiếu mày! Nếu không phải mày cướp vị hôn thê của anh trai mày, sao anh trai mày có thể chết? Là mày hại chết anh trai mày! Mày đừng mơ tưởng lấy nửa phần tiền của nhà họ Lãnh ta! Lúc trước không nên đón mày trở về!"

 

 Anh làm cho cha thất vọng rồi sao? Có lẽ vậy, vốn cha ký thác hy vọng rất lớn với anh! Cho dù anh giải thích qua vô số lần chuyện đó không liên quan gì với anh, vẫn giải thích đến mỏi mệt, nhưng tất cả đều là phí công, cuối cùng cha cũng ôm nỗi hận mà chết.

 

 Anh lưu luyến ở mỗi một gian phòng, những đoạn ngắn ấm áp lần lượt tái diễn, Duy Nhất, Đình Tử, mẹ Tăng... Đều cùng một nhịp thở với nơi này, lại đều rời khỏi anh.

 

 Ngôi nhà họ Lãnh này, đến tột cùng là khu nhà cao cấp, hay là một phần mộ? Nơi này trình diễn quá nhiều mưa máu gió tanh? Lại còn có bao nhiêu chuyện muốn tiếp tục diễn ra? Không, anh không cho phép, Duy Nhất của anh, anh chỉ có Duy Nhất, quyết không thể để cô vứt bỏ anh nữa...

 

 Không tiếng động, thu thập mỗi một dấu vết, có lẽ, nên vĩnh biệt với nơi này...

 

 

break
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc