Chương 245: manh mối.
Editor : May
Bước đầu kết quả điều tra của cảnh sát, kết quả vì thùng xăng nghiêng đổ, dẫn đến hoả hoạn. Theo băng ghi hình của Kỳ Thịnh không có nhân viên khả nghi ra vào. Sự cố cần điều tra thêm.
Cần điều tra thêm? Lãnh Ngạn cười lạnh, còn tiếp tục chờ đợi kết quả điều tra như vậy, chỉ sợ mọi người chết sạch!
Mắt lạnh chợt lóe, anh thay một khuôn mặt tươi cười, "Duy Nhất, quên đi, cũng không có tổn thất gì, cháy liền cháy! Tuần sau chúng ta sẽ kết hôn, đừng để một ít chuyện này ảnh hưởng tâm tình!"
"Cháy còn là việc nhỏ? Đầu óc anh chứa đậu à!" Duy Nhất chỉ vào ót anh.
Anh thuận tay ôm lấy cô, thâm tình nỉ non, "Chỉ cần em và con không có việc gì, chuyện thiên hạ đều là chuyện nhỏ!"
Duy Nhất hơi chấn động, lặng yên an tĩnh lại, chỉ dựa ở ngực anh, nghe tiết tấu tim đập của anh, có lực đập màng tai vào của cô, hạnh phúc, lan tỏa ở trong nụ cười.
"Duy Nhất, anh có chuyện muốn nói với em, có thể đồng ý với anh không?" Anh nhân cơ hội này khuyên bảo cô.
"Vô nghĩa, em vẫn luôn rất ngoan..." Cô nhẹ cọ ở trong lòng anh, môi trơn ướt lưu lại một dấu mỏng ở trên áo sơ mi của anh.
Anh cười khẽ, hôn lên mái tóc cô một cái, "Được rồi, lúc này đây cũng phải ngoan! Hãy nghe anh nói, những người già đều nói trước khi kết hôn ở cùng một chỗ không tốt lắm, cô dâu phải xuất giá từ nhà mẹ đẻ mới may mắn, cho nên bảo bối, từ hôm nay trở đi, trở về nhà họ Doãn ở, được không?"
Duy Nhất chậm rãi rút người ra từ trong lòng anh, miệng càng vểnh cao hơn, "Anh chính là suy nghĩ chủ ý để cho em trở về nhà họ Doãn có phải không?"
"Không phải!" Anh ôm chặt cô, "Anh không ý tứ này, bảo bối, chẳng lẽ em còn chưa tin anh sao? Tất cả chuyện anh làm đều là vì tốt cho em, vì tốt cho chúng ta! Vì tốt cho đứa nhỏ! Đáp ứng anh!"
"Ngạn..." Đối mặt Lãnh Ngạn, cô không có dũng khí cự tuyệt, nhưng muốn cô tiến vào nhà họ Doãn ở, mỗi ngày đối mặt với người đàn ông kia, cô sẽ nôn mửa chết, "Ngạn... Có thể không ở không?"
"Không, thể, nào!" Lãnh Ngạn cưng chiều cắn cắn chóp mũi của cô, "Vì anh, cho dù vì anh? Cũng không được sao?"
Mỗi lần đều dùng những lời này, biết rõ cô vì anh có thể làm tất cả...
Môi vẫn vểnh thật cao như cũ, nhưng cuối cùng là gật đầu, cho dù là rất nhỏ, gần như không nhìn thấy...
Anh nhẹ mổ cánh môi vểnh lên thật cao của cô, "Thật sự rất ngoan! Thưởng cho một cái! Đi thôi!"
"Đi đâu?" Tay nhỏ bé của Duy Nhất bị anh bao ở trong bàn tay, tùy anh dắt đi.
"Nhà họ Doãn đó! Vừa rồi mới đáp ứng !" Anh ngoái đầu nhìn lại cười, buông tay cô ra, ngược lại nắm ở thắt lưng của cô.
"Hiện tại liền đi?" Duy Nhất dừng bước chân lại, "Ngạn! Còn không bằng giết em!"
Sắc mặt Lãnh Ngạn trầm xuống, "Không cho nói ngốc!"
Trong lòng Duy Nhất khẽ run lên, anh như vậy giống như là thật sự tức giận! Chẳng lẽ cô đi nhà họ Doãn ở thực sự quan trọng như vậy sao?
Cô kéo góc áo của anh lay động, "Đừng hung dữ mà! Em đi còn không được sao?"
Sắc mặt anh thả lỏng, xoa xoa tóc cô, "Thực xin lỗi, không nên hung dữ với em, đi thôi!"
Khi Duy Nhất và Lãnh Ngạn xuất hiện ở nhà họ Doãn, nhà họ Doãn đã muốn ăn cơm chiều, biệt thự xa hoa rộng mở không thua gì nhà họ Lãnh, đáng tiếc, bàn ăn thật lớn chỉ có hai người đang ăn cơm -- ông Doãn và Doãn Tiêu Trác.
Aizz, kẻ có tiền thật sự là xa hoa giống nhau, tịch mịch giống nhau...
Dùng vật chất bổ khuyết tinh thần trống rỗng, nhưng mà dù lấp như thế nào cũng lấp không đầy, những lời này nói thật là có đạo lý!
Trong nháy mắt ông Doãn nhìn thấy hai người bọn họ, nghẹn họng nhìn trân trối, chiếc đũa rơi xuống từ trong tay, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp, "Duy... Duy Nhất?"
Doãn Tiêu Trác đưa lưng về phía bọn họ, lúc này nhìn lại, cũng là kinh hỉ không thôi, chạy nhanh tiến lên tiếp đón, "Sao hai người không thông báo một tiếng trước đã đến rồi?"
"Như thế nào? Không chào đón?" Duy Nhất phụng phịu, liếc trắng mắt.
Doãn Tiêu Trác phụng bồi cẩn thận, cười đùa, "Làm sao có thể? Làm sao dám? Còn chưa ăn cơm đúng không? Mau tới đây cùng nhau ăn! Dì Trần, thêm hai bộ bát đũa!" Anh hô to một tiếng về phía phòng bếp.
Lãnh Ngạn ngược lại rất khiêm tốn cung kính gọi một tiếng, "Bác trai!" Duy Nhất im lặng, tùy tiện ngồi xuống.
Nhìn ra được, ông Doãn là cực kỳ vui sướng, trong mắt rất nhiều ánh sáng, không ngại thái độ Duy Nhất chút nào, có thể chịu trở về cũng đã vượt quá tưởng tượng của ông! Không khỏi quăng ánh mắt cảm kích với Lãnh Ngạn, "Lãnh hiền chất, cám ơn con!"
Doãn Tiêu Trác cười nói, "Cha, người là hồ đồ đi! Còn Lãnh hiền chất Lãnh hiền chất, cha cũng sắp làm ông ngoại rồi!"
"Đúng! Đúng! Ta thật sự là hồ đồ! Cao hứng đến hồ đồ!" Ông cười ha ha, lại nhìn Duy Nhất, chỉ sợ cô lại vỗ bàn tức giận.
Duy Nhất trừng mắt liếc mắt nhìn ông một cái, "Nhìn cái gì vậy? Ông nghĩ rằng tôi chịu đến nhà các người chính là tha thứ cho ông ư? Nếu không phải nhùn trên mặt mũi Lãnh Ngạn nhà tôi, tôi mới sẽ không trở về!"
"Duy Nhất!" Lãnh Ngạn thấp giọng quát bảo cô ngưng lại.
"Em không ăn! Phòng của em ở đâu? Em muốn đi ngủ!" Duy Nhất tức giận, thực không hiểu nổi Lãnh Ngạn, vì sao nhất định muốn cô hòa hảo với nhà họ Doãn!
Lãnh Ngạn giống như nói ra suy nghĩ của mình, bị ông Doãn ngăn lại, "Được được được! Đều đừng nói nữa! Dì Trần, mang tiểu thư lên lầu nghỉ ngơi, chính là gian phòng mới chuẩn bị kia."
Duy Nhất hừ một tiếng, ngay cả phòng đều chuẩn bị tốt, có thể thấy được là sớm có dự mưu! Cô "bịch bịch bịch" đi theo người hầu gọi là dì Trần kia lên lầu.
Lãnh Ngạn cười xin lỗi, "Bác trai, Duy Nhất có đôi lúc chính là rất tùy hứng! Thực ngượng ngùng."
Ông Doãn thở dài, "Muốn nói ngượng ngùng phải là ta! Chưa từng tận tâm với Duy Nhất, ngược lại là con, còn đối tốt với con bé nhiều hơn. Ta là một cha thất bại!"